ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 337

Tôi tiếp đón Vu Tịnh Tịnh và Chu Bất Ngôn đến phòng khách ngồi.

Vu Tịnh Tịnh nhìn đến những con ốc biển có màu sắc hình dạng khác

nhau được trang trí trong thư phòng và phòng khách, lịch sự hỏi: “Nếu
không phiền tôi muốn đi xem một chút, được không?”

“Cứ tự nhiên! Nếu thích gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ tặng cho cô. Nhưng

có một số loại ông nội tôi rất thích, nên tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.” Tôi
cười nói.

Vu Tịnh Tịnh vừa chậm rãi bước đi thong thả, vừa cẩn thận nhìn ngắm.

Tôi biết cô ấy là dân trong nghề, không cần người khác tự giới thiệu, nên để
cô ấy tự nhiên.

Tôi và Chu Bất Ngôn ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa nói

chuyện.

Không bao lâu sau, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cùng vào đến.

Giang Dịch Thịnh nói với tôi: “Mọi thứ đều đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại
rửa chén, Ngô đại ca nói hắn có thể làm một mình.”

“Phía dưới ngăn kéo bàn trà có bộ bài tú lơ khơ và bài mạt chược, nếu

mọi người muốn chơi thì cứ lấy chơi.” Tôi bưng một mâm hoa quả, đi vào
nhà bếp.

Phía trước bồn rửa chén, Ngô Cứ Lam mặc cái tạp dề cũ của ông nội,

lẳng lặng rửa bát. Tôi đứng ở cửa nhà bếp, lẳng lặng nhìn hắn. Người này
cảnh này, chính là nơi tình cảm gắng bó, nơi trái tim an ổn, nếu có thể được
sớm tối bên nhau, chính là năm tháng an tĩnh, cả đời yên vui.

Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi tươi cười rạng rỡ với hắn,

bước nhanh đi vào nhà bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.