ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 380

Ngô Cứ Lam: “Cũng không ngủ được.”

“Nói chuyện một lát nhé?”

Ngô Cứ Lam: “Đừng nên dậy, cho dù không ngủ được, cũng nên nằm,

nếu không ngày mai sẽ lại mất ngủ.”

Tôi ngoan ngoãn nằm trong chăn viết tin nhắn: “Đợi sau khi bán được hai

tảng đá đó, em sẽ có chút vốn liếng dư dả, anh không cần vất vả giúp em
kiếm tiền nữa. Anh muốn làm nhất là việc gì? Em có thể cùng anh đi làm.”

Tôi đã sớm biết Ngô Cứ Lam là một người hoàn toàn không có hứng thú

với tiền bạc vật chất. Bởi vì không giống với sinh mệnh ngắn gủi của con
người, nên đối với hắn mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là vật
ngoài thân. Ăn, mặc, ở, đi lại, ngoại trừ phải ăn, những thứ khác hắn đều
không cần, có điều, thức ăn đối với hắn mà nói, không phải người có đầy đủ
tiền bạc là có thể mua được, những thứ hắn cần tất cả đều ở đại dương.
Nhưng bởi vì tôi còn cần vật chất, nên hắn mới lưu lại trên đảo, làm tất cả
mọi việc, cho dù là bắt cá, hay làm đầu bếp, đều là vì giúp tôi kiếm tiền.
Đây cũng chính là nguyên nhân tôi quyết định bán hai tảng đá đó đi, tôi
không muốn hắn bởi vì tôi mà bị tiền tài vật chất ràng buộc.

Ngô Cứ Lam: “Em muốn làm chuyện gì nhất?”

“Là em đang hỏi anh mà.” Tôi từ chối trả lời.

Tôi sợ trả lời, hắn sẽ ưu tiên lo lắng cho ý muốn của tôi trước. Có lẽ do

sinh mệnh của Ngô Cứ Lam quá dài, với hắn mà nói, hết thảy đều là những
thứ bỏ ngoài tai, hắn chẳng những không quan tâm đến chuyện của bản
thân, mà đối với chuyện có liên quan đến bản thân cũng không quá để ý, dù
sao thời gian còn dài, bây giờ không làm, sau này làm cũng vẫn kịp. Nhưng
thời gian của tôi thì có hạn, so với cuộc sống dài lâu của hắn, vài thập niên
ngắn ngủi của tôi căn bản không đáng nhắc tới. Tôi chỉ hy vọng trong tương
lai, khi hắn nhớ đến khoảng thời gian tôi và hắn ở bên nhau, là vui vẻ thú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.