ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 446

Tôi nói: “Em mặc quần áo dày như vậy, chắc chắn sẽ không bị lạnh! Anh

đừng lo lắng cho em, trước hết hãy suy nghĩ mình cần cái gì.”

Ngô Cứ Lam cúi đầu, vừa sắp xếp bố trí chiếc thuyền phao, vừa nói: “Tất

cả những thứ anh cần đều có thể tìm được ở dưới biển, chỉ trừ em ra!”

Khi hắn nói chuyện thần thái tự nhiên bình đạm, giống như đang nói

“Khát thì uống nước, mệt thì đi ngủ” vậy, tôi nghe được, mắt có chút rơm
rớm, tim đập nhanh xúc động.

Ngô Cứ Lam ngẩng đầu, nói với tôi: “Có thể xuống được rồi.”

Tôi không hề cử động, vẫn im lặng đứng nhìn hắn.

Hắn thì cực kỳ quái lạ, biểu lộ ánh mắt như muốn nói “Xảy ra chuyện

gì?”

Ngô Cứ Lam cổ lỗ sĩ của tôi ơi, thật là vừa thông mình vừa ngốc nghếch!

Tôi bật cười, nhịn không được nói: “Ngô Cứ Lam, em yêu anh!”

Dáng vẻ của Ngô Cứ Lam càng tỏ ra bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt có chút

mơ hồ, hắn tránh ánh mắt của tôi, đôi mắt hơi rũ xuống, lạnh nhạt nói:
“Xuống đây đi!”

Chỉ tiếc, tôi đã quá hiểu rõ bộ dáng lạnh nhạt che dấu đi tâm tình đang

bốn bề dậy sóng ở trong lòng hắn, hơn nữa, hắn càng làm như vậy, lại càng
kích thích ý nghĩ thú vị của tôi, tôi càng muốn trêu chọc hắn.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Này! Em nói em yêu anh mà! Anh cũng không

phản ứng lại sao? Ít ra anh phải nhìn em bằng ánh mắt thâm tình, nói rằng
‘Anh cũng yêu em’, hoặc là…trực tiếp ôm hôn em một cách nồng nhiệt
chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.