ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 447

Ngô Cứ Lam lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn theo hướng mặt trăng đang

dâng lên, biểu cảm lạnh lùng nói: “Chân của anh sẽ không cử động bất cứ
lúc nào.”

Á à —— coi như anh lợi hại! Tôi không dám dây dưa thêm nữa, lập tức

vịn lấy lan can, vươn người trèo qua mạn thuyền. Trong lòng tôi luôn suy
nghĩ: không nhìn xuống nước, không nhìn xuống nước, nhưng khi bước
xuống chiếc thuyền phao, liền không thể tránh khỏi được làn sóng dập dềnh
của nước biển. Toàn thân tôi lập tức nổi lên bản năng sợ hãi, bản thân khó
có thể lý giải loại tâm lý đáng sợ này —— ở trên thuyền, sẽ không sao. Tôi
mới vừa trèo qua lan can, chân còn chưa rời thuyền, đã sợ hãi muốn phát
run.

Ngô Cứ Lam vươn tay, muốn ôm tôi xuống, tôi vội nói: “Em tự xuống

được!” Nếu người tôi yêu là một người bình thường, tôi có sợ nước hay
không cũng chẳng sao, cùng lắm thì cả đời không xuống biển, không bơi
lội. Nhưng Ngô Cứ Lam đã lấy biển làm nhà, cho dù tôi không thể là một
kiện tượng bơi lội, cũng tuyệt đối không thể nào sợ nước.

Ngô Cứ Lam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi vừa nắm chặt cái lan can, vừa mặc niệm trong lòng: “Có Ngô Cứ

Lam ở đây! Không sợ! Không sợ! Ngươi có thể làm được…”

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại “tình tính tang” vang lên, là điện thoại

của tôi đang kêu.

Tôi phải mau chóng xuống thuyền phao mới có thể nghe điện thoại,

nhưng tay của tôi vẫn đang nắm chặt cái lan can, không dám buông tay.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng “tình tính tang” giống như âm thanh
thúc giục không ngừng nghỉ, tôi càng sốt ruột, lại càng sợ hãi.

“Không cần phải ép buộc chính mình như vậy!” Ngô Cứ Lam ôm lấy tôi,

đặt tôi xuống chiếc thuyền phao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.