ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 457

Hắn đang nói gì vậy? là nói tôi có thể bán đứng hắn sao? Tôi trừng mắt

nhìn hắn, “Anh để em phản bội anh sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Không phải là phản bội, mà là trao đổi! Khi cần thiết,

em có thể dùng anh để trao đổi an toàn cho em, anh có thể bảo đảm an toàn
cho mình.”

Hắn đang nói cái gì vậy? Tôi buồn bực nói: “Dùng anh để trao đổi an

toàn cho em? Đó không phải là phản bội sao?”

Ngô Cứ Lam không có kiên nhẫn đôi co câu chữ với tôi, hắn nói như

đinh đóng cột: “Chỉ cần em có thể an toàn, cho dù dùng anh để trao đổi, hay
bán đứng, cũng đều không sao!”

Đúng lúc này, một luồng sáng chói mắt chiếu vào người chúng tôi.

Tôi không thể dây dưa mãi với vấn đề “phản bội hắn”, liền híp mắt nhìn

về phía hai chiếc ca nô.

Trên ca nô, một nhóm đàn ông vai vác súng đã lên nòng, đang đứng dày

đặc thành hai hàng, bọn họ chỉa họng súng về phía tôi và Ngô Cứ Lam. Mặc
dù Ngô Cứ Lam có thể chất khác người, nhưng nếu bị hai hàng súng như
vậy bắn trúng, chỉ sợ cũng không thể sống nổi.

Ngoại trừ lúc tập huấn bắn súng ở trường đại học, đời này tôi chưa từng

nhìn qua súng thật, chỉ cảm thấy có một loại trực giác vớ vẩn. Nhưng ở Mỹ,
cá nhân sử dụng súng là hợp pháp, một phụ nữ trong một gia đình bình
thường cũng có thể mang theo súng bên mình, huống chi đám người kia có
phải là người bình thường đâu?

“Thẩm La, cảm giác sợ tới mức đi đứng không vững là như thế nào?”

Nghe tiếng nhìn lại, tôi mới phát hiện Chu Bất Ngôn và Chu Bất Văn

đang đứng ở giữa chiếc ca nô, tôi lập tức thở ra một hơi. Mặc dù nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.