ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 459

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam, chần chừ không nhúc nhích. Nếu tôi cử động, hắn

vẫn đứng bất động, khẳng định sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng hiện tại
Ngô Cứ Lam căn bản không thể đi được nửa bước.

“Đoàn” một tiếng, một phát súng bắn vào chiếc thuyền phao ngay trước

mặt Ngô Cứ Lam, làm cho nó bị thủng nột lổ, bắt đầu xì hơi.

Tôi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm chặt tay của Ngô Cứ

Lam.

Chu Bất Ngôn cười một cách kiều diễm, nói: “Hai người tốt nhất nên hợp

tác một chút, nếu không phát súng tiếp theo không chừng sẽ bắn vào Ngô
Cứ Lam.”

Tôi vội nói: “Tôi sẽ lập tức đến đó! Đúng lúc, tôi cũng muốn biết các

người rốt cuộc là muốn cái gì mà lại đuổi cùng giết tận như vậy, ngay cả
chính tôi còn chưa nghĩ ra tôi có giá trị gì để các người phải điều động lực
lượng lớn đến vậy.” Tôi vừa nói chuyện, vừa dùng ánh mắt ra ý bảo Ngô
Cứ Lam yên tâm rời đi, Chu Bất Ngôn bọn họ có chuyện cần đến tôi, nên
tạm thời tôi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngô Cứ Lam nắm chặt bàn tay tôi, nhìn tôi. Đôi mắt thâm thúy ấy không

còn ẩn chứa biển cả dưới bầu trời sao đêm hè tĩnh lặng, mà giống như mặt
biển trước bảo táp cuồn cuộn, màu sắc ngày càng thâm trầm. Tôi biết hắn
hiện tại đang rất tức giận và bất đắc dĩ, thân là một người có sức mạnh, vào
thời điểm tôi cần bảo vệ nhất, hắn lại không thể làm được gì, ngay cả bảo
vệ cho chính mình cũng khó khăn.

Tôi dùng sức ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi của hắn, không phải hôn phớt

nhẹ, mà là một nụ hôn thật sâu. Hắn không có phòng bị, nên dễ dàng bị lưỡi
của tôi khai mở đôi môi, chạm vào hàm răng lạnh lẽo của hắn, tôi chỉ cảm
thấy giống như xẹt qua một lưỡi dao sắc bén, đầu lưỡi lập tức bị cắt trúng,
mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.