ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 462

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng được buông xuống.

Chu Bất Ngôn hạ lệnh: “Khai thuyền!”

Trong tiếng mô tơ gầm rú, hai chiếc ca nô mang tôi hướng về phía mặt

biển tối đen mà đi.

Hơn nửa giờ sau, ca nô đến gần một con thuyền lớn.

Chu Bất Ngôn dẫn đầu mang người lên thuyền, vừa đi lên phía trước, vừa

nói: “Bất Văn, anh dẫn Thẩm La đi gặp ông nội đi! Em về phòng tắm rửa
thay quần áo đã, lát nữa sẽ sang chỗ ông nội sau.”

Chu Bất Văn nói: “Được!”

Tôi bị áp giải lên thuyền, gã đàn ông Đông Nam Á gầy nhom tiến về phía

tôi, kéo tôi một cách thô bạo. Hắn lục tung túi tiền của tôi, lấy ra khăn tay,
son môi, kem dưỡng da tay cùng với vài viên kẹo, hắn còn chưa nhìn kỹ, đã
ném thẳng tất cả xuống biển. Tôi cố gắng thót bụng lại, không muốn hắn
phát hiện ra cái điện thoại đang giấu ở trong người.

Hắn kiểm tra bên ngoài xong, bất mãn nhíu mày, ra lệnh cho tôi cởi áo

bành tô.

Tôi vừa cởi áo khoác, vừa khẩn trương nghĩ ở trong lòng: Làm sao bây

giờ? Làm sao bây giờ? Bị phát hiện rồi…

Chu Bất Văn chờ lâu mất hết kiên nhẫn, anh ta từ trong khoang thuyền,

quay đầu lại hỏi: “Xong chưa?”

Gã kia nói: “Không có điện thoại.”

Tôi chê cười nói: “Ở trên du thuyền! Các ngươi đột nhiên bắt tôi lại,

chẳng lẽ tôi còn tâm trí mang theo điện thoại? Không thấy ngay cả ví của
tôi cũng để trên thuyền hay sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.