ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 463

Gã đàn ông nhìn thoáng qua Chu Bất Văn đang mất hết kiên nhẫn, liền

chấp nhận lời nói của tôi. Hắn xốc áo khoác của tôi, kiểm tra xem trên áo có
túi ẩn hay không, sau đó nhìn qua cái áo nhung cao cổ tuyệt đối không có
túi của tôi, liền tránh ra từng bước, tỏ vẻ cho đi.

Chu Bất Văn dẫn theo tôi, im lặng đi về phía trước.

Đến khi đến bên ngoài một căn phòng, anh ta dừng bước, nhỏ giọng nói:

“Ông nội của anh muốn gặp em, nếu em muốn tốt, thì giữ thái độ nói
chuyện tốt một chút.”

Anh ta gõ cửa, liền có người nói: “Vào đi!”

Chúng tôi bước vào một căn phòng rộng rãi được bố trí xa hoa lộng lẫy.

Trước cửa sổ lớn, một người đàn ông cao tuổi với mái tóc bạc phơ ngồi trên
ghế sa lon, đang nhấm nháp hồng trà. Ông ta mặc bộ véc Tây Âu, tóc bóng
mượt không chút rối loạn, dáng vẻ giống như sắp tham dự yến tiệc sang
trọng, nhưng đôi gò má hõm sâu, cùng với đôi mắt mờ đục, và đôi môi
trắng bệch của ông ta, khiến cho tôi cảm giác được hơi thở của cái chết.

“Ông nội, bọn cháu tới rồi.” Chu Bất Văn nói xong, liền cung kính đứng

qua một bên.

“Bất Ngôn đâu?”

“Em ấy nói về phòng tắm rửa thay quần áo một chút.”

Chu lão đầu cười nhạo, “Đúng là nữ sinh ngoại tộc, nó muốn cháu một

mình hưởng hết công lao.”

Chu Bất Văn cúi đầu nói: “Cháu hiểu.”

Chu lão đầu liếc nhìn Chu Bất Văn một cái, liền híp mắt nhìn về phía tôi,

ôn hòa nói: “Cô chính là Thẩm La? Chu Bất Văn thường xuyên nhắc đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.