ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 497

Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của tôi, dường như cho tôi một

lời đồng ý: Em đừng lo lắng, tất cả sẽ được giải quyết!

Rốt cuộc tôi cũng an tâm nhắm hai mắt lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe được tiếng hát giống như âm

thanh của tự nhiên.

Tiếng hát kỳ lạ, không có ca từ, không thể phân biệt âm điệu ngâm

xướng, thậm chí căn bản không nhận biết được nó phát ra từ đâu.

Phía trên bầu trời lam sẫm, một vòng trăng tròn màu vàng kim chiếu rọi

xuống mặt biển mênh mông, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước theo gió
nhẹ nhàng gợn lăn tăn.

Tiếng hát kỳ ảo êm tai kia giống như nương theo ánh trăng sáng tỏ trút

xuống, dịu dàng lan tỏa trên thân thể của mọi người. Nó từ lỗ tai, đến ánh
mắt, từ lỗ mũi… đến từng tất da thịt, chui vào từng lỗ chân lông, trực tiếp
xuyên thấu vào nơi sâu thẳm của trái tim, cùng với linh hồn cộng hưởng.

Trong tiềm thức vô hạn như đại dương của mỗi người, đều có một hòn

đảo bị thời gian vứt bỏ và lãng quên. Nơi đó không có mưa gió, không có
đau xót, không có tổn thương, chỉ có những vui vẻ và ấm áp vô cùng quý
giá.

Trên sân thể dục, các bạn học cùng nhau rượt đuổi hò hét; dưới bầu trời

chiều, mẹ hái cho một đóa bồ công anh; buổi sáng cuối tuần, ba lái xe đưa
cả nhà đi dã ngoại; trên con đường rợp bóng mát, cùng với người thầm mến
đi dạo từng bước thong thả, cậu ấy nghiêng mặt mỉm cười…

Linh hồn đi thật xa, bay thật cao, quên mất phải quay trở lại, nhưng rốt

cuộc đã có thể lau đi từng tầng tro bụi, xua đi từng lớp mây mù mê chướng,
để một lần nữa chào đón bản thân đang bị quên lãng, bị vùi lấp kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.