ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 540

Lúc này, nhìn đến mặt nước màu lam kia, tôi đã nhịn không được mà

mỉm cười. Cách đọc tên của Ngô Cứ Lam chính là ‘tôi ở tại màu lam’, tôi
đã yêu một người sống trong làn nươc màu lam đó rồi!

Bởi vì đã yêu hắn, nên tất cả những thứ yêu thích đều có liên quan đến

hắn. Hết thảy những gì thuộc về hắn, đều khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh
phúc.

Nhưng hiện tại mặt hồ màu lam này, không hề cho tôi cảm giác ấm áp và

hạnh phúc.

Bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà suy nghĩ đến những ấm áp và hạnh

phúc mà Ngô Cứ Lam đã cho tôi, rốt cuộc là bởi vì tôi, hay bởi vì viên linh
châu ở trong cơ thể của tôi?

Tôi đứng bên hồ, lẳng lặng nhìn mặt nước trong xanh, nhớ lại tất cả mọi

chuyện sau khi tôi gặp Ngô Cứ Lam.

Buổi sáng sớm đau thương hôm đó, tôi mở cửa sân vườn, hắn té xỉu ở

trong sân nhà tôi.

Trên hai bàn chân là những vết thương chằn chịt u ám, hắn đã phải đi bộ

rất lâu, mới gian nan tìm được tôi. Hơn một trăm năm đã qua, nhân loại đã
biến đổi rất nhiều, ngôn ngữ, chữ viết, phương tiện giao thông, cách thức
trao đổi… Toàn bộ đều thay đổi, hắn khẳng định thật sự không ngờ chính
mình phải chật vật như vậy mới có thể xuất hiện trước mặt tôi.

Ngô Cứ Lam không phải là một người cá chưa từng tiếp xúc với xã hội

loài người, cũng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn khẳng
định biết được một người nghèo túng chật vật như hắn khiến cho tôi yêu
thích là một chuyện không thể, nhưng cái “Tuyệt đối không thể trở thành có
thể” thế nhưng đã xảy ra…

Tôi đan hai tay vào nhau, đặt ở trước ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.