ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 541

Khó có thể tưởng tượng được, cơ thể này lại có thứ gì đó thuộc về Ngô

Cứ Lam.

Năm đó, cao tổ gia gia giúp đỡ Ngô Cứ Lam, hắn chắc chắn đã khẳng

khái nhận lời thành toàn một nguyện vọng cho ông. Đối với những ngư dân
sinh sống ở trên biển mà nói, chuyện sợ hãi nhất chính là chết đuối, nên
Ngô Cứ Lam đã dùng viên linh châu có thể giúp “cải tử hồi sinh” để báo
đáp ơn cứu mạng, khiến cho ông tổ không còn e ngại xuống biển nữa.
Nhưng cả đời làm ngư dân của ông tổ và ông cố đều không dùng đến, ông
nội cũng không dùng đến, đến lượt tôi vào năm 7 tuổi lại bị đuối nước
ngoài ý muốn.

Thì ra, những cơn ác mộng tôi thường xuyên mơ thấy đều là thật, tôi thật

sự đã chết, chẳng qua, ông nội đã dùng viên linh châu mà Ngô Cứ Lam tặng
để cứu sống tôi.

Hóa ra, trong biển người mênh mông mờ mịt, Ngô Cứ Lam và tôi gặp

nhau, không phải là không có nguyên nhân. Hắn cố ý đến tìm tôi, vì muốn
thu hồi lại viên linh châu của mình.

Khó trách khi lần đầu nhìn thấy hắn, tôi đã vì một ánh mắt liếc nhìn của

hắn mà sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không phải tôi có lá gan quá nhỏ, mà vì
tôi có bản năng của một động vật, cảm giác được hắn có ý định giết tôi.

Hắn tính tình kiêu ngạo lạnh lùng, đoán chừng có nghĩ tới vì lợi ích toàn

cục phải tạm thời nhân nhượng nghĩ biện pháp khiến tôi cam tâm tình
nghuyện yêu hắn, nhưng quả thực sau đó hắn đã rất buồn bực, rất không
kiên nhẫn! Chắc chắn hắn đã hận không thể chém một nhát bổ tôi ra làm
đôi, trực tiếp lấy lại thứ gì đó thuộc về hắn. Dù sao người có ơn với hắn
chình là cao tổ gia gia, hắn cho ông “Mượn linh châu hơn 100 năm” cũng
coi như đã báo đáp xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.