Tôi nói: “Ngô Cứ Lam bây giờ đang ở đâu? Giang Dịch Thịnh đi kiểm
tra sức khỏe chắc chắn đã có kết quả rồi!”
Vu Tịnh Tịnh đứng lên không nói một lời.
Cô ấy đi đến trước bàn điều khiển, ấn vào một cái nút, cửa cuốn từ từ
nâng lên, tôi liền phát hiện một mặt tường lớn, tất cả đều được làm bằng
thủy tinh.
Tôi có chút khó hiểu, không biết tại sao cô ấy lại muốn mở cái cửa cuốn
đó lên, nên không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vu Tịnh Tịnh đang đứng trước
bức tường thủy tinh. Khi cửa cuốn nâng lên được một nửa, trong lúc mơ mơ
hồ hồ, tôi nhìn thấy một cái đuôi cá thật lớn với màu lam lấp lánh ánh sáng,
đang lay động ở trong nước.
Ngô Cứ Lam!
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không nghĩ mình có thể nhìn thấy toàn bộ hình
thể của hắn ở trong một căn phòng trên mặt đất như vậy, thiếu chút nữa đã
hét lên sợ hãi, tôi lập tức cử động chân tay, nhanh chóng đi tới trước bức
tường thủy tinh.
Toàn bộ căn phòng giống như một cái hộp hình chữ nhật, ba mặt tường
đều được đúc bằng kim loại cứng rắn, mặt tường trước mặt chúng tôi được
làm bằng thủy tinh, giống như một cái bể cá thật lớn ở trung tâm sinh vật
biển.
“Bể cá” đại khái cao bốn thước, bên trong chứa ba thước nước biển. Ngô
Cứ Lam nửa người dưới ngâm trong nước, cái đuôi cá cực lớn giống như
dải tơ lụa xinh đẹp theo làn nước nhẹ nhàng lay động. Nửa người trên của
hắn nổi trên mặt nước, đầu vô lực gục xuống, rõ ràng đang ở trạng thái hôn
mê. Những lọn tóc màu xanh đen rũ xuống, che hết nửa bên mặt, không thể
nhìn rõ khuôn mặt của hắn.