ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 72

Chu Bất Ngôn rầu rĩ không vui, sắc mặt rất khó coi.

Chu Bất Văn cầm lấy ly bia, cười nói: “Tiểu La mở nhà trọ, em muốn đến

đây chơi cũng có chỗ để ở rồi! Như vậy không phải rất tốt sao?”

Chu Bất Ngôn liền kịp phản ứng, vội vàng cầm lấy cái ly, cười nói: “Em

sẽ chờ nhà trọ của Thẩm tỷ khai trương.”

Mấy người chúng tôi cụng ly, đều chúc phúc cho nhà trọ của tôi sớm

ngày khai trương, tài lộc dồi dào.

Ăn uống tiệc tùng, cười cười nói nói, mãi cho đến hơn 10 giờ đêm, Chu

Bất Văn và Giang Dịch Thịnh mới đứng dậy cáo từ.

Đứng ở cổng sân vườn, Chu Bất Văn nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.

Giang Dịch Thịnh là một kẻ tinh ý, lập tức “hiểu ra vấn đề”, hắn vừa hò

hét vừa kéo Chu Bất Ngôn đi trước, để Chu Bất Văn có cơ hội nói chuyện
riêng với tôi. Đáng tiếc Ngô Cứ Lam vẫn còn đứng ở phía sau tôi, Chu Bất
Văn không thể không đè nén một bụng lời muốn nói, sau đó đành buồn
phiền rời khỏi.

Trước, tôi sống với cha dượng, sau, theo hầu mẹ kế, cuộc sống ăn nhờ ở

đậu khiến tôi từ nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặc của người khác, không
phải tôi không cảm giác được Chu Bất Văn muốn nói gì, nhưng hôm nay,
sự xuất hiện của anh ấy quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nói
chuyện với anh ấy, nên chỉ đơn giản giả vờ như không cảm giác được gì.

Tôi đóng cánh cổng sân vườn lại, tâm trạng ngẩn ngơ đi lên lầu.

Ngơ ngác ngồi ở trên giường một lúc lâu, đột nhiên tôi lục tung đồ đạc,

kéo ngăn tủ chứa đồ ở phía dưới giường, lấy ra một cái hộp bánh quy cũ
bằng thiếc đã gỉ sét, bên trong có chứa một ít đồ linh tinh, nằm phía dưới
cùng là bức thư tình đầu tiên trong đời kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.