ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 71

Chu Bất Văn chêm vào mấy câu: “Bất Ngôn từ nhỏ đã có học hội họa,

hiện tại đang làm thiết kế trang sức, em ấy rất thích nhà cổ, đồ dùng cổ,
trang sức cổ, nên coi trọng như báu vật, cho em ấy thuê, em có thể yên
tâm.”

Giang Dịch Thịnh rõ ràng có chút động lòng, cũng khuyên bảo: “Tiểu La,

nhà cũ phải có người chăm nom, càng bỏ hoang lâu ngày sẽ càng xuống cấp
nhanh. Dù sao em cũng phải ra ngoài làm việc, trước sau không thay đổi,
chi bằng cứ cho thuê đi! Cùng lắm hợp đồng thuê nhà ký ngắn hạn một
chút, dù sao mọi người cũng là bạn bè, tất cả đều có thể thương lượng.

Chu Bất Ngôn gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Cái gì cần nói bọn họ đều đã nói hết, tôi không còn cách nào khác, chỉ có

thể thản nhiên trình bày: “Nếu em định rời khỏi đảo, đi ra ngoài làm việc,
chắc chắn sẽ đồng ý cho Bất Ngôn thuê, nhưng em muốn ở lại, chính mình
phải ở nhà của mình.”

Vài người liền cảm thấy chán nản, trên đảo này ngoại trừ dịch vụ du lịch

và đánh cá, không còn phát triển thêm ngành nghề nào khác, không kể đến
công việc của Giang Dịch Thịnh mang tính chất đặc thù, những người trẻ
tuổi trên đảo đều có thể ra ngoài tìm việc làm, cơ hội nhiều, mà tiền cũng
nhiều.

Giang Dịch Thịnh hỏi: “Em định ở lại làm gì?”

Tôi ngượng ngùng nói: “Em định mở nhà trọ.”

Giang Dịch Thịnh cầm lên một xiên đồ nướng, vừa ăn, vừa nói: “Tuy

rằng anh cảm thấy không thích hợp cho lắm, nhưng nếu em thật sự muốn
làm, anh sẽ ủng hộ.”

“Cảm ơn anh!” Tôi nâng bia lên, kính Giang Dịch Thịnh một ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.