Hạ Tuyết Duyên quay đầu nhìn người xông cửa bước vào. Cô hơi ngạc
nhiên vì sự xuất hiện của anh, và càng ngạc nhiên hơn khi anh bước đến ôm
chầm lấy cô, dụi mặt vào cổ cô, thân hình cao lớn của anh hơi run rẩy.
"Trần Trình..." Cô khẽ gọi, đưa tay lên vuốt ve tấm lưng rộng lớn của
anh.
"E hèm." Mẹ cô hắng giọng. "Trong này có trẻ nhỏ và người già."
Hạ Tuyết Duyên đẩy anh ra, biết anh đang lo lắng nên cô nắm lấy tay
anh. "Mẹ, đây là Trần Trình, anh ấy ở gần nhà ba, rất thân với con và Đông
Vũ." Cô giới thiệu.
Trần Trình chỉnh sửa lại trang phục, cúi đầu chào bà Lưu Thành Ngọc.
"Chào bác, cháu nghe bác bị tai nạn nên ghé thăm. Mà ngại quá, cháu đi
vội nên không kịp chuẩn bị gì."
"Hai đứa thân nhau nhỉ?" Bà Lưu quan sát từng cử chỉ của Trần Trình.
Người lớn tuổi nhìn người rất đúng. Bà nhìn ra Trần Trình có ý với con gái,
lại còn ngang nhiên ôm con gái trước mặt phụ huynh, chứng tỏ trong mắt
anh chỉ có mỗi con gái bà.
"Em chào anh!" Chiêu Dương đứng ở xa xa lên tiếng chào. Mặt con bé
đỏ hết cả lên. Cô biết tính nó nhút nhát, rất ít khi tiếp xúc với người lạ, nên
khi thấy Trần Trình liền tỏ ra ngại ngùng không quen. Với cả vì gương mặt
khá đẹp trai của anh nên con bé mới như thế.
"Lúc nhỏ, ngày nào anh Trình cũng cho chị em con quà bánh, mà toàn
đồ ngon. Nhưng chị chẳng bao giờ cho con ăn cả, toàn cất đi. Đúng là xấu
tính!" Hạ Đông Vũ đi đến bên cạnh Trần Trình, câu nói của cậu khiến mọi
người bật cười, chỉ có Hạ Tuyết Duyên là muốn đánh chết cậu em trai.
Trần Trình nắm tay Hạ Tuyết Duyên suốt từ lúc gặp cho đến khi bà
Lưu đuổi về.