DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 123

"Chú là quản gia mà lại đi đón cháu ạ? Việc ở nhà ai quản?"

"Tụi nhóc bây giờ lanh lẹ lắm, nói sơ thôi tụi nó cũng hiểu được, tôi

không phải lo nhiều." Chú Nhân mỉm cười hiền hậu.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, mấy lần trước cô chỉ được đến sân

chơi cạnh nhà, còn lần này là được vào chính điện.

Nó thực sự rất lớn, có cả một khu đất vườn rộng ở lối vào, rồi cả một

đài phun nước lớn ở trước cửa chính. Cả căn nhà màu trắng nguy nga đập
vào tầm mắt cô.

Chú Nhân dừng xe, lập tức có người mở cửa đỡ cô xuống. Xung

quanh toàn là người thuộc tầng lớp thượng lưu, ai ai cũng trang điểm lộng
lẫy cùng trang phục lấp lánh. Cô cảm thấy hối hận khi đến đây, và càng hối
hận hơn khi bắt chuyện với cô gái mặc lễ phục màu đỏ.

Cô gái ấy tên Băng Di. Cái tên cũng đẹp như cô ấy vậy. Hạ Tuyết

Duyên nhìn thấy cô ta vừa mắt, lại không quá cao ngạo nên bắt chuyện với
cô ấy. Lúc đầu họ nói chuyện rất hợp, cô còn đang loay hoay đưa mắt tìm
Trần Trình thì bị Băng Di nhìn ra.

"Cô tìm ai? Trần Tông? Trần Trạch? Hay Trần Trình?"

Nghe đến tên Trần Trình, Hạ Tuyết Duyên quay sang nhìn Băng Di,

mở to hai mắt.

"Trần Trạch có vợ rồi, Trần Tông thì bị tai nạn xe mất tích đâu không

biết. Chỉ còn mỗi Trần Trình. Tôi nói cô đang ngóng Trần Trình đúng
không?"

Cô kinh ngạc bởi sự mồm mép của Băng Di, chưa kịp ái mộ thì cô ta

lại nói tiếp. "Cô ngắm anh ấy thì được, chứ mơ tưởng quen được anh ấy thì
không có cửa đâu. Thân lắm tôi mới kể cô nghe đấy nhé!" Băng Di ghé sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.