DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 159

"Đồ đàn bà vô liêm sỉ!" Trần Tông buông lời chế nhạo, anh ta ra hiệu

cho hai vệ sĩ ra ngoài.

Cô nghĩ anh ta đã xiêu lòng mới để hai người đàn ông kia ra ngoài, vì

nếu muốn cô chịu nhục nhã, anh ta đã không làm vậy.

Cả căn phòng đầy mùi rượu, bên góc trái có mấy chai rượu bị ném bể.

Đây có được xem là điềm xui xẻo không? Cô nghĩ là có.

"Xin anh rút lại đơn kiện." Cô quỳ trước mặt anh.

Trần Tông gác tay lên trán, cười nhạt. "Bây giờ tôi cưỡng hiếp cô, cô

có bỏ qua cho tôi không?"

Nguyễn Ân đông cứng, mồ hôi bắt đầu rịn ra trán. Cô mấp máy môi.

"Nếu... nếu anh rút đơn kiện, tôi sẽ không kiện anh."

Anh chồm người tới trước, nâng cằm cô lên. "Phải xem thái độ của cô

thế nào đã!"

"Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu rút đơn?" Cô nhích lại gần anh

hơn.

"Tôi không những rút lại đơn mà còn thả anh cô ra được nữa kìa! Với

điều kiện..." Anh nhìn cô, bàn tay bóp chặt gương mặt cô.

"Anh nói đi." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.

"Cô phải làm con búp bê của tôi." Trần Tông cười xấu xa.

"Được." Câu trả lời chắc nịch của cô khiến anh hơi giật mình.

"Cô có biết làm búp bê sẽ trở thành gì không?" Anh nhướn mày, hỏi

cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.