DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 173

Từ khi nghe được tin Cao Thanh Nhã tìm anh, thái độ của anh không

còn như trước nữa, anh thậm chí không đụng vào cô, không muốn nghe cô
nói hay nhìn cô. Nguyễn Ân nghĩ đến một câu nói, "Tình đầu là mối tình
khó quên nhất.". Cô gật đầu đồng ý.

Buổi tối ngày thứ sáu, Nguyễn Ân lại dùng thuê bao quốc tế gọi về

cho mẹ, nói chuyện một lúc với bà, tâm trạng cô đỡ hơn hẳn. Đến khi bà
hỏi bao giờ về, cô đã bịt miệng lại để tiếng nấc không truyền đến. Cúp máy,
cô bật khóc nức nở, dì Phương chạy đến hỏi làm sao, cô chỉ dựa vào lòng dì
mà khóc. Bàn tay dì vuốt tóc cô, rồi chuyển xuống vỗ nhẹ lên lưng. Phải
chi lúc này có thể rúc vào lòng mẹ thì tốt biết mấy.

Sáng sớm ngày thứ Bảy, Trần Tông lục đục trở về. Anh xông vào

phòng cô, thô bạo lật chăn cô lên, kéo mạnh quần lót của cô ra rồi cứ thế
thẳng thừng tiến vào.

Bị đánh thức đột ngột, rồi bị vật lạ xâm chiếm, chỗ ấy chưa kịp giãn ra

Trần Tông đã đi vào. Cô đau đớn kêu lên một tiếng, cơ thể run rẩy chịu
đựng cơn đau nhưng vì đau quá nên cô ngất đi.

Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người.

"Tôi nói với cậu đừng có thô lỗ như vậy nữa, sao cậu không chịu

nghe? Bây giờ con người ta bị rách ra rồi đấy, cậu vừa lòng chưa?" Cô nhận
ra đó là giọng của vị nữ bác sĩ lần trước đã thăm khám cho cô.

"Tôi không biết lại nghiêm trọng đến vậy!"

"Cậu... quá đáng vừa thôi. Người ta gây thù oán gì với cậu mà cậu làm

như vậy?"

"Cô ta là em gái của Nguyễn Đại Vỹ, tôi muốn cô ta phải chịu những

gì Đinh Hương đã chịu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.