DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 182

"Có chuyện gì không?" Anh hơi chau mày.

"Em muốn gặp anh."

"Tôi không rãnh. Em về trước đi, hôm khác tôi tìm em."

Đang định cúp máy thì cô ta lại nói. "Lúc nãy... em thấy ai đó giống

anh ở bệnh viện, không biết có phải là anh không?"

Trần Tông chợt nhận ra bản thân đã đưa Nguyễn Ân đến cùng bệnh

viện với Cao Thanh Nhã. Anh tự hỏi, không biết cô có giận khi biết mình
nằm chung bệnh viện với Cao Thanh Nhã không, anh hi vọng là có, lúc đó
cô sẽ nổi điên với anh, mắng anh thế này thế kia. Nhưng hình như đó không
phải tính cách của cô, cô chẳng bao giờ quở trách hay càm ràm gì anh.

Anh cười một cách đau khổ.

Nguyễn Ân tỉnh lại vào lúc tám giờ bốn mươi bốn phút. Trong phòng

chỉ có hai người, dì Phương bị anh đuổi về từ lúc bảy giờ.

Nhìn thấy cô mở mắt, anh thở phào nhẹ nhõm, chồm lên trước nhìn

gương mặt nhợt nhạt của cô.

"Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Cô chỉ giương mắt nhìn anh.

"Em hù anh sợ chết mất. Thấy em nằm im anh thực sự rất lo."

"Anh xin lỗi, hôm đó đáng lẽ nên đi cùng em, không nên bỏ mặc em

lang thang một mình như vậy!"

"Em đừng lo, anh không đi nữa đâu, anh ở cạnh em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.