DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 185

Mười tám tiếng sau đó. Nguyễn Ân nằm yên trên giường, sau một loạt

các xét nghiệm, họ vẫn giữ cô lại bệnh viện để theo dõi. Suốt khoảnh thời
gian đó, Trần Tông vẫn ở bên cạnh cô.

Ánh nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào phòng. Bên ngoài,

mây đen đã bắt đầu giăng kín bầu trời. Những cơn mưa bất chợt vẫn đến
đột ngột như vậy. Cuối tháng chín, số ngày mưa tăng lên.

Trần Tông đứng dậy đóng cửa sổ. Sau khi chốt cửa, anh dựa vào bệ

cửa sổ, nhìn Nguyễn Ân.

"Nguyễn Ân..." Từng hạt mưa đầu tiên rơi xuống, nặng nề như giọng

nói của anh. "Em còn định im lặng đến bao giờ?"

Cô trượt xuống, lấy chăn trùm cả người lại.

"Em muốn anh phải làm thế nào em mới chịu nói chuyện với anh?"

Anh vẫn nói, tiến lại gần giường cô. "Nói chuyện với anh đi!"

Bên dưới lớp chăn, Nguyễn Ân lắng nghe từng câu nói của anh nhưng

không đáp lại câu nào.

"Có phải em ghét anh lắm không?" Nguyễn Ân nghe thấy tiếng ngăn

kéo mở ra, rồi cả tiếng kim loại va chạm vào nhau. "Em xem đi, anh cũng
bị thương rồi này!"

Lần này cô kéo tấm chăn xuống, nghiêng đầu nhìn Trần Tông. Con

dao trong tay anh dính chút máu, còn trên cổ tay anh có một dòng máu đỏ
thẫm chảy ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn. Hình ảnh máu me ấy
khiến cô bật ra hai tiếng "Trần Tông..."

Nụ cười hé trên môi Trần Tông, anh thả con dao xuống sàn, đưa bàn

tay phải lên chạm vào người cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.