DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 190

sức mình, kéo không được thì phải thả, dây dưa chỉ làm bản thân đau thêm
thôi. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Nguyễn Ân căng hết người, vết tím ở cổ trở nên đau nhức. "Sao cô

dám chắc anh ấy không có tình cảm với tôi?"

Câu hỏi của cô khiến Cao Thanh Nhã thoáng ngẩn ngơ. "Đàn ông mà,

chỉ ham vui nhất thời thôi. Đến cuối cùng họ vẫn quay về với người họ
yêu!" Cô ta có phần mất tự tin hơn trước.

"Anh ấy nói trưa nay quay lại, cô có muốn cược xem anh ấy đến

phòng ai trước không? Sau đó hỏi xem ai là bến đậu cuối cùng của anh ấy?
Lúc đó sẽ biết ai mới là người tự huyễn hoặc bản thân!" Khi nói câu này, cô
không chắn chắn lắm. Cô ta nói Trần Tông đêm qua chỉ muốn vui vẻ với cô
vì cô ta không được khỏe, cô đã tin. Nói ra câu này vì cô không muốn mất
mặt, không muốn để người đàn bà kia khinh thường mình.

Cao Thanh Nhã nhanh chóng gật đầu đồng ý. Nguyễn Ân nốc cạn ly

latte lạnh trong một hơi, đặt cái cạch xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi.

Trở về phòng bệnh, cô nằm dài trên giường, muốn gọi điện nhõng

nhẽo vài câu với Trần Tông, khiến anh mềm lòng đến tìm cô ngay. Nhưng
cái tôi quá lớn, cô không cho phép bản thân làm điều đó.

Trái lại, Cao Thanh Nhã liên tục gọi cho Trần Tông. Anh nhận cuộc

gọi của cô một cách bực tức. Cô ta nói cần gặp anh nói chuyện thực sự
quan trọng, kêu anh khi nào xong việc thì đến gặp cô ta ngay.

Vậy mới nói, chỉ cần biết ăn nói, cộng thêm gương mặt xinh đẹp, tỏ ra

yếu đuối một chút thì ai cũng phải xiêu lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.