DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 188

Bên ngoài trời đổ mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo. Không khí trong phòng lại

khá nóng, ngột ngạt và có chút hạnh phúc.

Sáng hôm sau, khó khăn lắm Nguyễn Ân mới đứng vững trên đôi chân

như muốn gãy của mình để vào phòng vệ sinh. Cô đánh răng rửa mặt xong
xuôi, lại thấy vết hôn dài trên cổ, cả vết cắn trên ngực thì càng bực bội hơn.
Tối qua anh chẳng khác nào hổ đói vồ được mồi, ngấu nghiến không chịu
thả con mồi ra. Đến sáng anh còn thò tay vào trong chăn, quấy phá cô lần
nữa.

Cô gái trong gương sắc mặt đã ổn hơn, có chút hồng hào, chỉ là gương

mặt hơi nhỏ hơn so với trước.

Trần Tông nói phải về công ty một chuyến, anh có cuộc họp quan

trọng, bảo rằng gần trưa sẽ quay lại. Cô ngồi trong phòng, hết đứng lại
ngồi, hết ngồi lại nằm. Đứng cạnh cửa sổ ngắm trời xanh mấy trắng rồi lại
lảm nhảm nói chuyện với con mèo hoang phía dưới sân cỏ tít xa. Cô thực
sự cảm thấy buồn chán, mà hôm nay dì Phương chẳng vào bệnh viện thăm
cô. Mấy cuốn tạp chí y khoa cô cũng đọc hết, buồn chán đến nỗi sinh bệnh
tự kỉ.

Thế là cô rời khỏi phòng, muốn ra ngoài đi dạo một lúc. Đi gần đến

nhà nguyện nhỏ, cô dừng chân lại một lúc, tò mò nhìn vào trong. Đây là
căn phòng nhỏ dùng để cầu nguyện, bên trên là tượng Chúa Giê-su bị đóng
đinh trên cây Thập giá, lúc mới nhìn, Nguyễn Ân hơi sợ. Cô không theo tôn
giáo nào, chỉ thấy hình ảnh này có chút ám ảnh.

Không nán lại lâu, cô tiếp tục rảo bước, đến cửa thang máy, cô gặp lại

Cao Thanh Nhã. Cô ta cũng mặc đồ bệnh nhân giống cô, có lẽ là đẹp hơn.

Hai người đều đi xuống. Cao Thanh Nhã tươi cười, tỏ vẻ ngạc nhiên

khi thấy cô. "Cô cũng ở đây à? Trùng hợp thật!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.