DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 192

"Ăn chút trái cây em gọt đã." Cô ta đưa nửa trái táo đã gọt sẵn cho anh

nhưng anh không nhận.

"Nguyễn Ân đang chờ tôi. Có gì thì nói mau đi."

Cao Thanh Nhã bỏ táo vào đĩa, ngước nhìn anh bằng đôi mắt ngây

thơ. "Hoa đó tặng em sao?"

Cô ta đi tới, chạm vào bó hoa trên tay Trần Tông. Anh gạt tay cô ta ra,

nghiêng người né tránh, vô tình làm lộ ra dải băng trắng ở cổ tay. Cao
Thanh Nhã hốt hoảng giữ lấy cánh tay anh. "Anh bị thương sao? Để em
xem vết thương thế nào!"

"Cô học y à?" Trần Tông mệt mỏi để mặc cô ta nắm tay mình xem xét.

"Anh đừng như vậy, không phải lúc trước chúng ta rất tốt đẹp sao?

Anh không nhớ những ngày tháng đó à? Em thì nhớ rất kĩ đấy!"

"Sao tôi không nhớ được." Cơ thể anh sát lại gần cô ta, bóng dáng cao

lớn của anh như muốn nuốt chửng cô ta vậy. "Tôi nhớ rất rõ. Chúng ta cùng
ăn, cùng đi dạo, cùng ngắm hoàng hôn, cùng làm bao nhiêu chuyện ngốc
nghếch... tôi thực sự rất nhớ những ngày tháng đó."

"Vậy thì cùng làm lại, có được không?" Giọng cô ta cực kì quyến rũ,

ai nghe thấy cũng muốn đồng ý sống chết cùng cô ta.

Trần Tông đẩy cô ta ngã xuống giường, anh khom người xuống, thì

thầm vào tai cô ta. "Tôi yêu Nguyễn Ân và cô ấy không bao giờ phản bội
tôi..."

Đột nhiên Cao Thanh Nhã ôm chầm lấy anh, kéo anh nằm đè lên

người cô ta. Trần Tông vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng thoát ra được.
Anh đứng dậy, chùi khóe môi rướm máu vì bị cô ta cắn, hùng hồn tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.