DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 193

"Nếu còn làm mấy trò như vậy thì đừng trách tôi vô tình." Anh lầm bầm
mấy câu chửi, quay lưng bỏ đi.

Đi được ba bước, Cao Thanh Nhã bỗng cười như người điên, cô ta

nói, "Có biết tại sao em làm như vậy không?..." Trần Tông quay lại nhìn cô
ta. "... vì em và cô ta đã cá cược, cá xem anh sẽ đến tìm ai trước. Em không
tự tin cho lắm. Nhưng anh biết đó, ông trời không phụ lòng em. Cô ta đã
đến đây, đứng ngoài cửa từ lúc em nắm tay anh. Và anh đoán xem, cô ta đã
thấy gì?" Nụ cười của cô ta càng giòn giã hơn.

Trần Tông cuộn chặt hai tay, gân xanh nổi lên khắp cánh tay anh.

Người đàn bà này quá nham hiểm!

Bên cạnh khung cửa sổ, Nguyễn Ân nhận ra Trần Tông khi anh vừa

xuống xe. Cô hí hửng chạy ra khỏi phòng, đứng cạnh thang máy định hù
anh. Đợi một lúc lâu, khi cửa thang máy kêu một tiếng, cô núp bên phải
chờ anh xuất hiện nhưng mãi không thấy anh đâu. Cô ló đầu ra nhìn thì
thấy anh ôm bó hoa thủy tiên đi về phía bên trái. Đang ôm hi vọng anh nhớ
nhớ nhầm số phòng, nhưng khi anh bước vào căn phòng đó, bước chân cô
bỗng chậm lại.

Có lẽ Trần Tông không nhớ nhầm, chỉ là cô mong đợi quá nhiều.

Trong thâm tâm cô vẫn le lói một tia sáng, nếu anh với người trong

căn phòng đó không làm gì quá đáng, cô sẽ bỏ qua tất cả và xem như họ
chưa từng gặp nhau. Nhưng mà ước mơ chỉ là thứ viễn vông, không phải cứ
ước là thực hiện được.

Cao Thanh Nhã nắm tay Trần Tông, anh không phản kháng. Cô không

thể nghe họ nói gì, thế mà trong đầu cô lại mường tượng ra lời thoại ngọt
ngào của cô ta. Và đỉnh điểm là khi anh nằm đè lên người cô ta, Nguyễn
Ân thực sự không nhìn thêm được nữa. Cô bỏ chạy, lẽ ra nên xông vào, bắt
tại trận để Trần Tông hết đường chối cãi, vậy mà cô lại bỏ trốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.