DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 194

Hai chân cô vấp vào nhau, ngã sấp mặt xuống sàn nhà, nhìn rất đáng

thương. Trán cô đập mạnh một cái, đầu óc liền trở nên choáng váng, tầm
nhìn thì bị nhòa đi.

Nguyễn Ân ngồi dậy, ôm lấy trán, chớp mắt lắc đầu tiên lục để có thể

thấy rõ ràng hơn.

Trong cơn mơ hồ, cô nhìn thấy bóng mờ của một người đàn ông mặc

tây âu màu xám. Anh ta giữ lấy cơ thể cô, nói gì đó mà cô không thể nghe
được.

Mất gần một phút sau, tầm nhìn của mới được cải thiện, hình ảnh Trần

Tông hiện ra trước mắt cô.

Anh nhìn cô đầy quan tâm, đáy mắt có chút lo sợ. "Nhận ra anh

không? Nguyễn Ân? Nhớ anh là ai không?"

Cô gật đầu, cảm giác choáng váng vẫn chưa qua hết.

Trần Tông bế cô về phòng. Khi dựa vào lòng ngực anh, cô nghe được

tiếng tim đập khá nhanh của anh. Trong khoảnh khắc nào đó, cô muốn moi
trái tim ấy ra để theo dõi, xem nó có thực sự đập mạnh vì cô không.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra, họ nói cô chỉ bị choáng một chút thôi,

vài tiếng sau có triệu chứng bất thường phải báo với họ ngay. Trần Tông
cảm ơn rồi tiễn họ ra ngoài. Lúc quay lại, anh thấy Nguyễn Ân nhìn trân
trân lên trần nhà, lòng anh chợt nặng trĩu, không biết nên giải thích thế nào
để cô không hiểu lầm.

"Trần Tông..." Cô gọi anh bằng chất giọng rất nhẹ, lại còn hơi kéo dài

âm cuối. "... Đừng gặp Cao Thanh Nhã nữa..."

Anh nhanh chóng bước lại gần, ngồi lên mép giường, nắm tay cô. "Ừ,

anh nghe em. Anh nghe em hết, không gặp cô ta nữa, không bao giờ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.