DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 199

"Anh cướp cô ấy khỏi Trần Tông." Nguyễn Ân chen vào, cô nói với

tông giọng đều đều, như kiểu buộc tội anh trai.

Nguyễn Đại Vỹ nghe xong, bật cười hai tiếng. "Anh không hề cướp ai

cả. Là cô ta chủ động đến tìm anh... Sau hơn hai tháng đeo bám không
thành, cô ta bỏ đi nước ngoài. Trần Tông lại không cho anh cơ hội giải
thích..."

"..."

"Đừng qua lại với cậu ta nữa. Anh không muốn em chịu thiệt thòi..."

"Nhưng em lỡ yêu anh ấy mất rồi!" Nguyễn Ân kéo mền xuống khỏi

mặt, giương mắt nhìn anh trai.

Nguyễn Đại Vỹ thở dài, "... em yêu cậu ta, vậy cậu ta có yêu em

không?... Em không nghĩ cậu ta tiếp cận em vì muốn trả thù anh à?"

Nguyễn Ân lắc đầu, môi cô mím lại rất chặt.

"Chắc em còn nhớ lý do tại sao anh vào tù... Thực ra anh không làm gì

sai cả. Là Đinh Hương thích anh, con bé hẹn anh ở quán bar, bỏ thuốc vào
đồ uống của anh khiến anh làm chuyện đó với con bé..." Anh cười nhạt,
nhớ lại thân thể tươi mơn mởn của thiếu nữ mới lớn.

"Anh nói gì? Anh bị Đinh Hương chuốc thuốc?" Cô trợn mắt nhìn

anh, đột ngột ngồi thẳng dậy.

"Đúng vậy! Sau mấy ngày xét xử, anh bị đưa vào tù, con bé có đến

thăm anh nhưng bị anh cự tuyệt. Chắc nó buồn nên mới uống thuốc tự tử..."

Nguyễn Đại Vỹ không có lỗi, là cô gái kia bẫy anh. Nếu chuyện đúng

như những gì anh nói, thì những việc mà Trần Tông làm là vì muốn trả thù
anh trai cô? Nguyễn Ân đờ người, cô cảm nhận được trái tim mình ngưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.