DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 205

Sau câu nói đó, Nguyễn Ân bỏ đi, Trần Tông không đuổi theo.

Vào trong nhà, Nguyễn Ân hít một hơi thật sâu, lấy lại nhịp thở bình

thường. Chợt nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại gọi cho dì Phương.

Bỏ qua mấy câu chào hỏi theo thông lệ, cô trực tiếp đi vào vấn đề

chính. "Dì Phương, lúc nãy Trần Tông có đánh nhau với người ta, phiền dì
bôi thuốc cho anh ấy giúp con nhé!"

Dì Phương lâu ngày không nói chuyện với Nguyễn Ân, tận tình hỏi

thăm sức khỏe của cô, cuối cùng còn kêu cô nhanh quay trở về. Cô vâng
vâng dạ dạ rồi cúp máy.

Trần Tông chán nản lái xe tới quán bar thường ghé, uống rất nhiều

rượu. Trong lúc mơ màng còn gọi điện cho Nguyễn Ân mấy lần. Cuối cùng
cô cũng chịu nhận cuộc gọi.

"Nguyễn Ân, anh thua rồi..." Anh nói bằng giọng hết sức đau khổ,

rượu vào chỉ khiến trái tim anh đau hơn.

"Anh đừng như vậy. Bây giờ Cao Thanh Nhã quay về rồi, anh với cô

ấy trở lại như trước, không phải tốt lắm sao?" Thanh âm êm ái phát ra, chạy
lướt khắp cơ thể anh, len lỏi vào từng ngõ ngách.

Ly rượu đắng chát trên tay, anh nốc một hơi hết cạn, cười khổ vài

tiếng. "... Anh không cần cô ta... Nguyễn Ân, anh cần em. Anh cần em, em
hiểu không?" Trần Tông hét vào điện thoại, một giọt nước mắt trào ra khỏi
khóe mắt anh.

Bên kia im lặng rất lâu, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc

của cô.

"...Anh không nhận ra rằng mình sai rồi sao? Người phản bội anh là

Cao Thanh Nhã, anh trai em chỉ là người bị hại. Anh không cho anh ấy cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.