DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 217

nữ chủ nhân của căn biệt thự nguy nga như vậy.

"Mẹ, Trần Tông đói!" Bỗng dưng Trần Tông kêu lên. Cô nhớ trước

giờ anh đâu có đòi ăn bất chợt, có đói cỡ nào cũng ngoan ngoãn đợi cô
mang cơm đến đút cho từng muỗng.

"Đói sao? Hôm nay lại dở chứng gì đây?" Cô lẩm bẩm, lại kéo anh

vào bếp.

Trần tông gặm hai miếng bánh mì rồi bỏ lại đĩa, gương mặt buồn rười

rượi.

"Sao thế?" Nguyễn Ân hỏi, phủi vụn bánh mì dính trên áo của anh.

Anh thu người lại, không dám nhìn cô. "Yue nói, con phải để mẹ đi,

cho mẹ kết hôn rồi sinh em bé, con không thể làm phiền mẹ được!"

Nụ cười nở rộ trên môi, cô xoa đầu Trần Tông. "Vớ vẩn!" Cô chỉ nói

vỏn vẹn hai từ, không giải thích gì thêm.

Suốt đường trên máy bay về lại Nhật, Trần Tông chỉ đòi cô mua cho

con gấu bông mới, sau đó không nói thêm gì nữa. Nhìn thấy vẻ mặt đăm
chiêu suy nghĩ của anh, Nguyễn Ân không khỏi bật cười, nhưng chỉ có thể
cười lén, vì anh không thích cô cười một cách ngốc nghếch không nói lý do
như vậy.

Về phần mẹ ruột của Trần Tông, ông Trần đã giấu chuyện anh bị tai

nạn, chỉ báo rằng anh đang làm ăn lớn, ông không muốn anh phải vất vả
bay tới bay lui thăm bà. Thỉnh thoảng ông gửi vài tấm hình cũ của anh cho
bà xem, để bà yên tâm phần nào.

Vài ngày sau đó, Nguyễn Ân được chẩn đoán bị sốt siêu vi, phải cách

li vì bệnh này rất dễ lây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.