Thực ra thì sau khi về lại Nhật, cô đã thấy khó chịu trong người. Nằm
ở nhà hai ngày mà bệnh tình không thuyên giảm, thế là cô nhờ Yue chở đến
bệnh viện, tiện thể xem xét tình trạng của Trần Tông có khá hơn không.
Khi nhận được thông báo nhập viện, Trần Tông khóc rất lớn. Anh nói
anh sợ cô chết, anh không muốn ở nhà một mình... Cô an ủi mấy tiếng đồng
hồ mới dụ được anh theo Yue về, còn hứa ngày mai sẽ kêu Yue chở anh vào
thăm cô. Người đàn ông cao lớn của cô vừa đi vừa quay lại nhìn cô nằm
trên giường, đến khi rẽ ra cầu thang mới thôi.
Nguyễn Ân ho liên tục, nhiều lúc ho không ra hơi là lúc cô mệt tưởng
chết đi. Y tá chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn. Cách vài tiếng lại vào đo
nhiệt độ, chườm khăn lạnh giúp cô. Đúng là nhà giàu có khác, luôn nhận
được sự quan tâm đặc biệt.
Hai ngày sau đó, cô không thể mở mắt ra nổi. Bệnh tình có vẻ nghiêm
trọng, chỉ cần nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút thì nguy cơ bị viêm màng
não là rất lớn. Đến chiều ngày thứ ba, cô mới đủ tỉnh táo để mở mắt quan
sát xung quanh. Và cô không thấy Trần Tông ở đâu. Ban đầu cô hơi lo,
nhưng nghĩ lại nếu anh vào đây cũng chẳng tốt lành gì nên cô không muốn
bận tâm nữa. Bây giờ chỉ mong mau khỏi bệnh để được về nhà.
Sáng ngày thứ tư kể từ khi nhập viện, Nguyễn Ân mở mắt và thấy
Trần Tông ngồi bên cạnh giường. Cô cố nặn ra một nụ cười thật tươi, chợt
nhận ra bàn tay dưới tấm chăn bị anh nắm rất chặt. Trong lúc đầu óc không
tỉnh táo, cô thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng trước đây của Trần Tông, chứ
không phải đôi mắt ngây ngô như bây giờ.
Cô chớp mắt vài cái một cách chậm rãi, rồi nghiêng người đưa cánh
tay kia lên xoa đầu anh. "Ở nhà một mình có ngoan không?"
Trần Tông không trả lời, anh quay mặt đi nơi khác.
Cô cho rằng anh đã làm sai gì đó, nên lo lắng. "Trần Tông..."