DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 331

Thái Quốc Bảo ngồi chễm chệ ở giữa hàng ghế trong căn phòng với

ánh đèn mập mờ, xung quanh cậu ta có rất nhiều người, trai có, gái có, nhìn
cũng biết là con nhà có tiền. Võ Chiêu Dương lại lấy điện thoại gọi cho
Thái Quốc Bảo lần nữa, cậu ta cầm lên rồi nhìn nhanh ra cửa, sau đó bảo
mọi người xung quanh im lặng.

Cô bước vào căn phòng, đứng đối diện với Thái Quốc Bảo. "Có

chuyện gì?"

"Gọi cậu đến chơi, không thích à?" Cậu ta nói bằng giọng mỉa mai.

Cô nhíu mày, không muốn đôi co với cậu ta. "Tôi không rảnh!"

"Sao? Tôi mời đi chơi thì kêu bận, còn anh Phùng Hải Chính hẹn thì

theo liền hả?" Cách nói chuyện của Thái Quốc Bảo không hề kiêng dè, cậu
ta nói như thể cô là kẻ giả vờ thanh cao.

Võ Chiêu Dương quay ngoắt lại nhìn cậu ta, cô định mở miệng phản

bác thì một anh chàng ngồi gần Thái Quốc Bảo lên tiếng trước. "Chà,
không ngờ bạn học Võ của chúng ta lại làm thợ đào mỏ giỏi đến vậy, nhưng
mà cậu nhìn nhầm mỏ rồi đấy..."

Một cô gái khác chêm vào. "Đúng đấy, tính ra thì tài sản của đại gia

Thái Quốc Bảo hơn Phùng Hải Chính, cậu nên tận dụng cái mỏ này mới
phải..."

Cả đám người cười rộn rã, sau đó họ bình phẩm về trang phục, về mọi

thứ của cô, kể cả chiếc xe mà ba cô đã mua cho cô với số tiền dành dụm ít
ỏi. Võ Chiêu Dương đã nghĩ, sao cô cứ đứng đó để cho người ta sỉ vả chỉ vì
cô nghèo, sao cô không bỏ đi, và cô chợt nhận ra, vì họ là người có tiền nên
họ có cái quyền đó, bởi cái xã hội này chưa bao giờ công bằng với người
nghèo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.