Hút gần hết bao thuốc lá, Lâm Hiên mới quay vào trong. Anh đi ngang
qua phòng cô nằm, đứng bên ngoài quan sát, chỉ muốn vào nhìn cô một cái
rồi đi.
Trên đường về nhà, anh nhắn tin cho cô, bảo cô giữ gìn sức khoẻ,
đừng nghĩ lung tung. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy nên gọi cho cô thì đúng hơn.
“Alo...” Giọng nữ dịu dàng vang lên nhưng không phải Mẫn Nhu.
“Chuyển máy cho tôi gặp Mẫn Nhu.” Anh nói.
“Mẫn Nhu ngủ rồi! Mà tôi nói này, anh làm chồng cũng lạ thật, vợ
nằm viện mà không thèm đến thăm, dù sao cũng từng có con với nhau, ít
nhiều cũng nên ghé qua nhìn mặt một cái chứ!”
“Phiền cô nói lại với cô ấy, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người
chồng, bảo cô ấy đừng nghĩ lung tung, mai tôi ghé đón cô ấy về!” Anh bóp
trán, cởi phăng cái áo sơ mi ném xuống sàn.
“Không cần "chồng" như anh lo. Mấy hôm nữa Mẫn Nhu đến chỗ tôi,
nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho nó.”
Từng tiếng tút ngắn vang vọng trong loa, anh bực bội quẳng điện thoại
lên giường, bước vào phòng tắm gột rửa mồ hôi.
Tuyết Duyên tường thuật lại những gì Lâm Hiên vừa nói cho Mẫn
Nhu nghe. Nghe xong cô chỉ quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.
“Mai chắc anh ta quay lại đây sớm, tranh thủ dọn đi trước khi bị anh ta
bắt lại. Dọn qua chỗ tôi vài hôm, đợi suy nghĩ thông suốt rồi quyết định. Đi
hay ở, tuỳ cô.” Hạ Tuyết Duyên vừa nói vừa thu dọn quần áo giúp cô.
Mẫn Nhu úp mặt vào gối lặng lẽ khóc, cô tự nhủ, hôm nay khóc lần
cuối thôi, không thể rơi thêm nước mắt một lần nào nữa vì thứ tình cảm