DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 376

Anh không biết nên làm gì, những người đàn ông này nhìn quá bặm

trợn, anh không yên tâm để cô đi cùng họ. “Cô ấy không muốn đi cùng các
anh!”

Tên đầu trọc nhổ cây tăm trong miệng ra, đẩy mấy cái vào vai anh.

“Nói thừa, bố của nó thuê bọn tao mang người về, mày nghĩ mày cản được
à?”

Rồi bọn chúng bắt đầu động tay. Cao Khắc mặc dù từng ở trong quân

đội, đã từng rèn luyện cơ thể, nhưng một mình anh không thể đánh lại bốn
người đàn ông được. Thế là anh bị đánh nằm quằn quại dưới đất.

Trong lúc đó, hai người đàn ông khác đã vào nhà đưa Lý Quân ra

ngoài.

Cô vừa khóc vừa gào tên anh, trên gương mặt chỉ toàn nước mắt và sự

sợ hãi. “Cao Khắc, cứu em, cứu em...”

Anh cố đẩy người dậy, nhưng một gã đứng cạnh lại đạp anh xuống.

Anh thậm chí còn không thể mở hai mắt nhìn cô cho rõ.

Đầu trọc nhìn thấy cảnh tượng mùi mẫn, không khỏi rùng mình. Hắn

cười một tiếng, nói với Lý Quân. “Chú Lý tìm em mấy tháng nay, ngoan
ngoãn về nhà đi, anh em bọn tôi không làm gì cậu ta nữa đâu!”

Cô hét lớn vào mặt tên đầu trọc. “Không!”

Hắn vuốt mặt, mất hết kiên nhẫn, ra lệnh cho đàn em. “Đem lên xe!”

Cao Khắc không còn chút sức lực nào, anh dồn hết sức đưa cánh tay

với theo bọn họ, với theo tiếng kêu cứu bi thương của Lý Quân. Nhưng anh
chẳng thể đuổi theo, vì mọi thứ bỗng trở nên mù mịt, đầu óc anh không còn
nhận thức được điều gì nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.