DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 396

Cầm trên tay lá thứ Lý Quân để lại, Cao Khắc như chết đi lần nữa.

Anh vùi mặt vào tay, từng giọt nước mắt chảy qua kẽ tay anh, trượt xuống
cánh tay...

“Anh Cao Khắc!

Em rất vui về bảy ngày qua, nhưng hôm nay em phải đi rồi!

Lẽ ra em nên nói điều này ngay từ lần đầu tiên anh cho em vào nhà, có

lẽ em đã quá sợ hãi nên không thể nói ra được. Em xin lỗi.

Dù đã muộn nhưng em vẫn muốn cho anh biết sự thật.

Anh Cao Khắc. Thật ra em là trẻ mồ côi, bố mẹ em mất lúc em còn rất

nhỏ, khi em lên tám thì được một người đàn ông tên Lý Sâm nhận nuôi.
Ông ta đổi tên em thành Lý Quân, không cho em đến trường, mà thuê gia
sư về dạy học cho em. Em cứ nghĩ ông trời thật tốt với em, biến em từ một
đứa mồ côi thành một cô công chúa. Thế nhưng, em đã không ngờ rằng,
ông trời chỉ đang trêu đùa em.

Sinh nhật thứ mười chín của em, em bị chính bố nuôi của mình xâm

hại. Khi em chạy đến nhà anh, là lúc cảnh sát không chịu giúp em tố cáo
ông ta, là lúc em tuyệt vọng nhất.

Cao Khắc, anh đừng buồn. Em nói ra không mong nhận được sự

thương hại của anh, em chỉ mong anh đừng ghét bỏ em.

Ông ta cho em bảy ngày để kết thúc mọi chuyện với anh, em đã nghĩ

đến chuyện bỏ trốn cùng anh, nhưng ông ta cho người theo dõi, em không
thể làm thế được.

Em muốn anh biết rằng em yêu anh rất nhiều. Anh cho em cảm giác

yêu và được yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.