DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 56

Trần Trình đột nhiên hỏi cô, “Em có thấy anh vô dụng không?”

Nhóc con như cô đâu hiểu được câu hỏi của anh, chỉ biết anh rất tốt,

rất đẹp trai nữa. “Vô dụng là tốt hay xấu ạ?” Cô hỏi lại.

Anh bật cười thoải mái. “Là xấu.”

Nghe thế, cô liền trả lời ngay. “Nếu thế thì anh không vô dụng ạ. Đối

với em anh là tuyệt vời nhất, không ai tốt với em như anh cả.”

Trần Trình cười lớn hơn, đưa tay xoa đầu cô. “May mà còn có em...”

Ánh mắt anh nhìn cô lấp lánh, ẩn chứa nhiều điều mà ở tuổi của cô vẫn
chưa hiểu được.

Hai người họ ngồi đó thêm một lúc rồi mới về nhà. Vì ngày mai cô

phải về thăm mẹ nên không thể đi chơi với anh lâu được. Nhưng cô không
biết, hôm đó, bởi vì có cô bên cạnh, bởi vì những câu nói ngây thơ của cô,
đã làm thay đổi cuộc đời anh, thay đổi cả con người anh.

Trẻ con có một đặc điểm rất hay. Cho dù có nhớ cách mấy cũng có

cách quên đi được. Ví như chuyện Hạ Tuyết Duyên không còn mong nhớ
mẹ như trước nữa, ví như chuyện... Trần Trình bỏ đi mà không chào tạm
biệt vậy.

Phải rồi, cô thực sự quên gương mặt của anh ra sao rồi, điều duy nhất

còn sót lại là nụ cười ấm áp sưởi ấm lòng cô. Cho dù có muốn nhớ đi chăng
nữa thì qua mười năm, kí ức cũng chẳng thể nào nguyên vẹn được, khi mà
ngày nào cũng phải nạp thêm bao nhiêu điều lo toan vào đầu.

Năm cuối trung học, cô đầu tắt mặt tối ôm bộ đề luyện thi, cả trong

mơ còn lẩm nhẩm công thức môn Vật lý. Ông Hạ thấy con gái học điên
cuồng như vậy thì xót, bảo với con rằng: “Con không cần phải vào trường
tốt nhất đâu, kiếm trường nào gần nhà mà học là được rồi...“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.