DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 75

"Cậu là gì của con bé?" Cô Lý hỏi.

"Cháu là . . . anh họ của em ấy!" Trần Trình ấp úng.

"Thế ở lại chăm sóc nó nhé, cô còn có việc, phải về trước. Có cần giúp

gì thì cứ gọi cô, đừng sợ phiền!" Trần Trình gật đầu với cô Lý.

Sau khi tiễn cô Lý về, Trần Trình quay trở lại phòng bệnh của Hạ

Tuyết Duyên, anh kéo ghế ngồi bên cạnh giường cô.

Chỉ sau một đêm, gương mặt cô tiều tụy, nhợt nhạt hẳn. Anh tự trách

bản thân, lẽ ra không nên để cô dầm mưa về một mình như thế. Bây giờ
anh chẳng biết làm gì ngoài việc túc trực bên cạnh cô.

Hạ Tuyết Duyên mở đôi mắt nặng trĩu ra, nhưng cố hết sức cũng chỉ

hé được nữa mắt. Cô không nhận ra mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy rất rất
lạnh, cả cơ thể như bị đông cứng, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng
không được. Chẳng bao lâu sau cô đã bị cơn mệt mỏi đánh gục trở lại.

Khoảng nữa tiếng sau, Hạ Đông Vũ hớt hải chạy đến, theo sau là ông

Hạ.

"Chị!" Hạ Đông Vũ vừa đến đã gọi chị, đến bên giường nắm lấy bàn

tay nóng hổi của cô.

"Bác sĩ nói con bé bị làm sao?" Ông Hạ nhìn Trần Trình, hàng lông

mày chau lại, hình thành vết nhăn ở trán.

"Sốt cao, suy nhược thần kinh!" Trần Trình trả lời, mắt anh vẫn không

rời khỏi cô.

"Hôm qua con thấy chị lạ lắm, đội mưa về, xong lại còn khóc trong

phòng tắm nữa, khóc rõ lâu! . . . Có khi nào chị ấy thi trượt nên hành hạ
bản thân không?" Hạ Đông Vũ nhìn ông Hạ, nhướng một bên mày lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.