DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 87

“Có cần tôi gọi cô ấy cho anh không?” Lục An hỏi.

“Không cần. Hôm nay cậu cứ về trước đi, tôi phải nói chuyện với cô

ấy!” Trần Trình sờ khuy bấm màu vàng óng ở cổ tay, hành động này cho
thấy anh đang quyết tâm làm việc gì đó.

Cả ngày làm việc mà đầu óc Hạ Tuyết Duyên cứ để đâu đâu. Cô muốn

hỏi đồng nghiệp khác xem thử Trần Trình đã có vợ con gì chưa, nhưng đột
nhiên hỏi thì kì quá, thế là cô cứ bồn chồn cả ngày không yên. Đến khi tan
làm mà một bản hợp đồng cũng chưa dịch xong.

Hơn bảy giờ, cô lê thân ra khỏi công ty, theo hướng trạm xe bus mà đi.

Bỗng nhiên Trần Trình xuất hiện, hệt như bóng ma, chớp mắt một cái liền
thấy đứng trước mặt.

“Chào em!” Anh nói.

Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, né sang một bên để đi tiếp.

“Hạ Tuyết Duyên.” Anh gọi tên cô.

Bước chân cô khựng lại, cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Chỉ một câu

nói của anh đã khiến cô rung động, một ánh mắt của anh đã khiến cô ngừng
thở.

“Đi với anh!” Đó rõ ràng là một mệnh lệnh, nhưng anh nói ra rất nhẹ

nhàng, hệt như cách đối xử dịu dàng anh dành cho cô.

Trần Trình nắm tay cô, anh thấy cô đang mang đôi giày cao gót khá

vất vả nên chọn đại một chỗ gần đó rồi ấn cô ngồi xuống.

“Ba em vẫn khỏe chứ?” Anh hỏi.

“Vẫn khỏe.” Cô trả lời theo thông lệ. Có chút khó chịu với sự dịu dàng

của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.