DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 90

Họ tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy. Cô tranh thủ thu dọn đồ đạc,

quần o cũng chẳng bao nhiêu, nhét vừa đầy một túi lớn. Mấy thứ khác cô
bán lại cho cửa hàng bán đồ cũ.

Đến chiều, cô sửa soạn đến công ty. Chị Thanh vừa thấy cô thì mừng

rỡ khôn xiết. Nhưng ngay khi cô đặt đơn xin thôi việc lên bàn, chị Thanh
liền sa sầm mặt mày.

Thời gian qua cảm ơn chị rất nhiều!" Cô gập người cúi sâu.

"Em chê công ty trả lương ít à?" Chị Thanh bực bội.

"Không. Em muốn về chăm sóc ba nên..." Cô siết chặt dây túi xách.

Chị Thanh im lặng rất lâu, sau đó mới mở miệng. "Để chị viết cái đơn

giới thiệu cho em. Về đó nếu thấy khó khăn quá thì quay lại đây!"

Hạ Tuyết Duyên rưng rưng nước mắt, cô không ngờ rằng quyết định

của mình lại khiến chị Thanh đau lòng đến vậy. Nhưng thà như vậy còn
hơn việc cô phải ngày ngày lo sợ Trần Trình đến tìm mình bất cứ lúc nào.

Tan làm, cô hẹn Hà Mẫn Nhu ở quán bar gần công ty. Khi Mẫn Nhu

đến thì Hạ Tuyết Duyên đã say mèm, miệng thì cứ lẩm bẩm gọi tên Trần
Trình. Cô gọi cho Lâm Hiên, hỏi anh có quen biết Trần Trình không. May
mà có làm ăn qua nên quen biết, thế là cô gọi cho Trần Trình.

Trần Trình từ công ty chạy sang, anh chau mày nhìn Hạ Tuyết Duyên

nằm bẹp dí trên ghế sofa.

"Lẽ ra tôi không nên gọi anh, nhưng..." cô nhìn Hạ Tuyết Duyên.

"...tôi nghĩ hai người có uẩn khúc gì đó, nhân dịp này giải quyết luôn đi.
Cậu ấy nói ngày mai sẽ chuyển đi. Đây là cơ hội cuối của anh rồi đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.