DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 92

viên của công ty cái tên Hạ Tuyết Duyên. Suốt bốn năm ròng như thế, anh
chẳng mảy may để ý đến số lượng công ty mình mua ngày một tăng lên,
anh chỉ mong tìm ra cái tên anh hằng mong nhớ. Và... Cuối cùng cũng tìm
thấy. Không phải tự nhiên mà anh chọn phòng của cô để thăm, anh đến là
vì cô.

Anh biết mình quá đáng, từ chối tình cảm của một cô gái tuổi mới lớn

một cách tuyệt tình như thế là quá đáng, hơn nữa còn là cô gái đã mang lại
động lực sống cho anh.

Trần Trình ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Hạ Tuyết Duyên. Bàn

tay anh luồn vào tóc cô, không kiềm lòng nỗi lại cúi xuống nhấm nháp bờ
môi mềm mại ẩm ướt.

Hạ Tuyết Duyên giật mình tỉnh dậy. Đầu cô hơi choáng váng, cô cảm

thấy môi mình hơi đau nhức. Cái áo ngực bị đẩy lên trên, cô mơ màng thò
tay vào trong áo, kéo hai dây áo ra khỏi tay rồi rút áo ngực ném xuống cuối
giường. Cô chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, không biết mình
về bằng cách nào.

Nằm lăn qua lăn lại trên giường hai lần rồi mới chịu rời bỏ tấm chăn

ấm áp. Cô theo quán tính rút đại một bộ đồ trong vali, kèm theo quần lót
vắt trên vai, bước vào phòng tắm.

Một lúc sau, cô mở cửa phòng tắm bước ra, cầm cái khăn lau tóc.

Định bụng sẽ gọi điện thoại cho ba, báo lát nữa cô về. Đang loay hoay tìm
điện thoại thì cô phát hiện có áo khoác của đàn ông nằm trên cái ghế cô
thường ngồi đọc sách. Cô giật mình nhìn khắp phòng, cố tìm kiếm bóng
hình đó, và cô đã tìm thấy.

Trần Trình ngồi bên ngoài ban công, trên tay cầm tách cà phê còn bốc

khói. Lúc nãy nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn thì thấy cô đã dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.