ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 196

Nhất là bị bàn tay trắng nõn nhỏ bé của nàng bới móc, một cuốn sách

cấm lộ hẳn ra ngoài từ trong đống sách.

Trên mặt bìa dùng nét bút đơn giản vẽ hai người trần truồng ôm nhau

cùng một chỗ, bên cạnh đánh dấu: Đông cung bí tịch.

Đông cung bí tịch? Úy Tịch lựa sách lựa đến mơ hồ, thấy bốn chữ này,

phản ứng đầu tiên trong đầu là bí tịch võ lâm người người muốn cướp đoạt
trong tiểu thuyết võ hiệp (sặc =)), vừa mới đưa tay muốn cầm đến xem thử,
Đào Nhi bị dọa đến thiếu chút nữa kêu to, Tiêu Diễm thần tốc một cước đá
văng cuốn sách kia ra, đưa tay chỉ vào hán tử trung niên bán sách kia.

“Ngươi không cần cái mạng này nữa sao? Giữa ban ngày ban mặt vậy

mà dám bán loại sách bẩn thỉu dâm tà này?”

Hán tử kia cả kinh, bị dọa không nói ra lời, vừa rồi thấy Úy Tuệ chọn

vài cuốn, còn tưởng rằng ngồi xổm hơn nửa ngày cuối cùng cũng có món
tiền lớn, cũng không ngờ bị người nói không cần mạng.

Hắn đâu có biết, chẳng qua những loại sách này là do Trương Tú trong

thôn bị bệnh nặng nhờ hắn bán đổi tiền bốc thuốc.

“Tiêu Diễm.” Thấy hán tử kia là một nông dân trung thực, Úy Tuệ vội

vàng kéo Tiêu Diễm, đỏ mặt nói: “Hắn ra ngoài bán sách cũng không dễ,
đừng làm khó dễ hắn. Ta muốn mấy cuốn này, Đào Nhi đưa bạc.”

Nói xong, cũng không lựa tiếp, lôi kéo Tiêu Diễm rời đi, kỳ thật vừa

rồi cuốn sách bị Tiêu Diễm đá vào trong hồ, cuối cùng nàng cũng hiểu
được là cái gì, không khỏi buồn cười chính mình trì độn.

Đào Nhi cũng bất chấp, vội vàng bỏ lại một thỏi bạc rồi bỏ chạy.

Chỉ là, ba người còn chưa đi xa, đã bị ngăn cản bởi một trận cười chế

nhạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.