“Dùng bữa, bụng rỗng mà uống rượu sẽ không tốt.”
Thấy Tiêu Diễm uống một chén lại một chén, Úy Tuệ nhướng mày, tự
mình gắp vào bát của hắn một chút thức ăn, đặt vào tay hắn.
Đáy mắt của nàng rõ ràng thân thiết, giống như ánh nắng ấm áp, nháy
mắt chiếu vào trong lòng Tiêu Diễm, cũng để cho hắn cảm thấy thỏa mãn
thời gian dài đè nén tình cảm.
Không phải sao? Ngày hôm nay, Tuệ muội muội không có dây dưa
không dứt với Tứ ca, chỉ lôi kéo mình cùng ngồi xuống một chỗ, từ đầu đến
cuối, trừ bỏ tình huống bên ngoài ra, nàng cũng không chủ động lấy lòng
Tứ ca, thậm chí từ đầu đến cuối, đều không có nhìn chằm chằm Tứ ca.
Còn đối với hắn, ha ha, nàng gắp thức ăn cho hắn là vì sợ hắn bụng
rỗng uống rượu không tốt.
“Ha ha.” Tiêu Diễm cứ như vậy bưng bát ăn, nhìn Úy Tuệ cười ngây
ngô.
Trán Úy Tuệ đầy hắc tuyến, cầm đôi đũa gắp một khối thịt nhét vào
trong miệng hắn: “Dùng bữa, lát nữa sẽ nguội. Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta
có đồ ăn?”
Động tác của nàng cực kì tự nhiên, vốn nàng cũng chỉ xem Tiêu Diễm
là bằng hữu, huynh đệ mà đối đãi, không cảm thấy có cái gì.
Nhưng theo người khác nhìn thấy, thâm ý trong mắt kia cũng rất rõ
ràng.
Ở đây, bao gồm Quân Phi Sắc, cũng đều biết Úy Nhị tiểu thư vẫn lưu
luyến si mê Thái tử Tiêu Dục, nhưng hôm nay lại ân cần đủ điều với Lục
hoàng tử, trong này?