Nhưng mà, loại biện pháp bồi tội này, tự nhiên cũng đưa tới tiếng vỗ
tay của mọi người, trong đó có nam nhân ngồi vị trí bên phải của Tiêu Dục,
trời sinh một bộ mặt mị hoặc, vỗ tay mạnh mẽ nhất.
Diêu Ngữ Dong đứng trong đại sảnh, hai người nha hoàn đưa cổ cầm
tới, nàng ta khẽ hành lễ với mọi người, nhẹ giơ bàn tay trắng nõn lên, khẽ
vuốt dây đàn, rất nhanh, tiếng đàn uyển chuyển vang khắp khoang thuyền.
Úy Tuệ không có nhiều hứng thú với loại cổ nhạc này, chỉ lo ăn uống,
chờ người ta kết thúc một khúc, nàng cũng ăn no, thật chán muốn chết.
Nghĩ muốn đi.
Nhìn Tiêu Dục một chút, không phải nói có chuyện muốn nói rõ ràng
với nàng sao? Chuyện gì?
“Thái tử điện hạ.”
Sau khi mọi người kết thúc lời khen ngợi với Diêu Ngữ Dong, Úy Tuệ
thấy mọi người cũng không còn muốn nói gì, nên đứng lên muốn hỏi Thái
tử có chuyện gì, không có chuyện gì thì nàng có thể rút lui, ở trong này trừ
bỏ sát thủ tỷ tỷ, Tiêu Diễm và Đào Nhi ra, những người khác đều không
muốn thấy nàng, nhất là Quân Tiên Nhi kia, thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt
muốn đục khoét nàng, thật buồn bực.
Chỉ là, nàng vừa mới gọi xong, nữ nhân Diêu Ngữ Dong kia đã cướp
lời nói: “Nghe nói cầm kỹ của Úy Nhị tiểu thư rất cao, có muốn khảy một
bản hay không?”
A phi! Này nghe ai nói? Rõ ràng cầm kỳ thi họa của Úy Nhị tiểu thư
đều không biết một món nha.
Tiêu Diễm lập tức nổi giận, Diêu Ngữ Dong rõ ràng là muốn Tuệ muội
muội xấu mặt thôi.