nào muốn nam nhân?"
Khóe môi Úy Như Tuyết cong lên, cho nàng một nụ cười sáng tỏ,
cũng không nói nhiều, chỉ đưa ngón tay ngoắt nàng: "Tới đây."
Nàng đi phía trước, nhẹ nhàng không tiếng động giống như mèo, Úy
Tuệ xấu hổ, vì cùng duy trì nhất trí, nàng cũng cởi giày nhón chân, dựa vào
vách tường, lúc này mới yên lặng không một tiếng động.
Cũng may, không đầy một lát đã đến nơi.
Đây là một ám các, xuyên qua một lổ nhỏ, Úy Tuệ nhìn thấy một khuê
phòng bày biện đơn giản.
Nói là khuê phòng, kỳ thật bên trong tản ra mùi hương nồng nặc, nàng
nghĩ chỉ có phòng nữ nhân mới có mùi hương như vậy.
Chỉ là, khuê phòng này bày biện rất đơn giản, đơn giản đến mức
dường như chỉ có một giường khắc hoa cực kỳ to lớn.
Trên giường lớn, hai thân thể trần truồng đang lăn lộn chung một chỗ,
phát ra tiếng than thở trầm thấp, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười
phóng đãng của nữ nhân.
Tiếng cười kia…Lại khiến cho Úy Tuệ kinh hãi, nàng chỉ nghe một
lần đã nghe ra âm thanh của Úy lão phu nhân.
Chỉ là, trước nghe tiếng kêu mập mờ này, nàng còn chưa nghĩ rõ ràng,
nhưng lúc này tiếng cười chỉ cách một vách tường lại rõ ràng như thế.
Còn nghĩ không ra thì thật sự là kẻ ngốc rồi.
Nàng ngạc nhiên nhìn Úy Như Tuyết, nàng mang mình đến đây chẳng
lẽ là vì bắt gian?