“Không có ở đây?” Cố Nha Nha nhìn vẻ mặt hai người không đúng,
cười lạnh: “Vậy thì rất tốt, ta vào phòng ca ca lấy chút đồ, lập tức đi ngay.”
Nói xong, đưa tay muốn đẩy hai người.
Hai người kia giơ khuôn mặt tươi cười khẩn cầu: “Nhị tiểu thư, Đại
thiếu gia thật sự không có ở đây, người có muốn trở lại sau không?”
“Bên trong có cái gì không thể để cho người khác thấy hay sao?” Cố
Nha Nha càng thêm xác định Úy Vân Kiệt đang ở bên trong, cho Đào Nhi
một ánh mắt: “Hai người các ngươi không được nhúc nhích, Đào Nhi, nhìn
hai người bọn họ, ai dám cử động, đợi bản tiểu thư ra ngoài lột da hắn.”
Một câu nói, hai gã sai vặt sợ đến lập tức ngậm miệng, đứng ở cửa
không dám động như tượng.
Đào Nhi nhìn hé miệng cười.
Ở trong phủ, người nào không biết Nhị tiểu thư lợi hại!
Một cước đá văng cửa phòng, đâm đầu nhào tới khiến người rối loạn,
trong phòng thơm ngát ấm áp, Cố Nha Nha cau mày theo bản năng, khẽ
ngửi, nhạy bén phát hiện, bên trong noãn hương hình như còn ẩn chứa mùi
máu tanh, trong lòng hồi hộp, chẳng lẽ thảm họa đã xảy ra.
Nàng sợ chạy vào trong phòng.
“Đại ca.”
Rèm cửa vén lên, bên trong phòng tối mờ, hơi nước lượn lờ, trong
thùng tắm to, nửa người trên nam tử trơn bóng, hai cánh tay mở rộng, ngửa
đầu ra sau, tư thế lười biếng lại hấp dẫn.
Cố Nha Nha không xác định người trong thùng tắm có phải Úy Vân
Kiệt hay không, trong tiểu thuyết chỉ có vài chữ đề cập tới nam tử này,