"Cái bụng…" Vân Phượng Kiều tò mò, nàng chưa đưa giấy súc cho
nàng ta, làm thế nào Úy Tuệ ra khỏi nhà xí được?
Úy Tuệ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng ta, chỉ nói: "Tốt hơn
nhiều. Vân biểu tỷ còn có chuyện gì không? Nếu không có, Đại ca còn chờ
ta đằng kia."
"Đại biểu ca hắn ——" Vân Phượng Kiều cũng không tự giác đưa mắt
nhìn về phía đó, Úy Vân Kiệt dưới cây ngọc lan càng thêm tuấn mỹ, thậm
chí so với Thái tử điện hạ mà nàng ngày ngày nhớ nhung còn tuấn mỹ hơn
vài phần.
Chỉ là, đáng tiếc cho cái xác tốt.
Nói đến, mấy hài tử Úy gia đều có một cái xác tốt, cũng không có một
người không chịu thua kém.
Khóe môi Vân Phượng Kiều mỉm cười, nghĩ thầm, có thể thấy được
ông trời rất công bằng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không có gì chuyện, nếu Tuệ muội
muội không sao, tỷ tỷ an tâm. Vậy ta tới chỗ tổ mẫu."
Nói xong, nàng khẽ chào Úy Vân Kiệt cách đó không xa, sau đó xoay
người rời đi.
Vân Phượng Kiều vừa đi, Úy Tuệ kiềm chế không được tính tình nóng
nảy, sải bước tới chỗ Úy Vân Kiệt.
"Này, huynh có ý gì? Nhìn ta chằm chằm để làm gì? Trên mặt ta mọc
mụn hả?"
Thân hình Úy Vân Kiệt nghiêng qua, tựa vào trên cây ngọc lan, ánh
mắt vô tội nhìn nàng: "Muội cảm thấy ta nhìn muội chằm chằm?"