"Ngốc ngồi nghĩ lung tung, mau rót ly trà cho Đại lão gia." Úy Vân
Kiệt nhìn nàng, phân phó.
"À." Trong phòng không có hạ nhân, đương nhiên trong không khí
như vậy, không nên có hạ nhân vây xem là tốt nhất.
Cho nên, trái lại Úy Tuệ nghe lời muốn đi châm trà.
Nhưng Úy Thiên Phong khoát tay, hít sâu một hơi, như muốn đè
xuống lửa giận, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta tới là muốn nói cho ngươi,
trong cung mới hạ chỉ, hôn kỳ của Đại tiểu thư và Thái tử đã được định,
trong phủ chúng ta nên chuẩn bị một chút. Ngươi là chủ mẫu Úy phủ, việc
này ngươi phải chuẩn bị."
"Biết." Tiêu Minh Ca cũng nhịn xuống cảm xúc, trầm giọng nói.
Úy Thiên Phong vốn còn muốn thương lượng với nàng một chút
chuyện của Úy Tuệ, nhưng thấy nàng như vậy hoàn toàn không có tâm tư,
hài tử cũng không phải của một mình hắn, huống chi cũng không thân cận
với hắn, hắn hao nhiều tâm tư như vậy để làm gì? Kệ bọn họ thôi.
Cũng không muốn nói gì nữa, hắn đứng dậy rời đi.
Lần này là đi thật.
Chờ một lúc không còn ai tiến vào, Úy Tuệ mới ngạc nhiên hỏi Tiêu
Minh Ca: "Nương, Đại tỷ tỷ muốn gả cho Thái tử sao?"
"Ừ." Không biết nàng hỏi cái này là có ý gì, ánh mắt Tiêu Minh Ca có
chút cảnh giác: "Hôn sự là do năm đó Tiên hoàng định ra, không thể làm
trái."
"Hả? Vậy nha đầu chết tiệt kia thảm rồi." Nhớ lại đêm đó, Úy Như
Tuyết nói nàng sẽ không gả cho Thái tử, Úy Tuệ cũng hơi lo lắng cho nàng,