ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 133

Nghe Lệ kể lại cảnh ngộ hiểm nguy vừa thoát khỏi, ông bà Hầu không
khỏi lo ngại, nhưng tình thương cháu khiến ông bà không ngại ngùng liên
luỵ, cứu giúp kẻ làm nạn.

Lệ được bà Hầu dọn cho một căn phòng xinh xắn trông ra vườn và ngày
ngày xuống dưới gian nhà thuỷ tạ trên bến vắng tránh mọi sự dòm ngó
chung quanh.

Toà nhà thờ họ Thân ở cô lập giữa một khu vườn rộng, cây cối sầm uất,
sát cạnh bờ sông Hương, thường ít ai lui tới. Ông Hầu giao du rất thận
trọng, thường chỉ làm bạn với bồn hoa trước sân vá tập Đường Thi trên án
sách, quanh năm sống cách biệt cùng bà vợ công chúa giữa khu làng thơ
mộng Nguyệt Biều.

Bất ngờ sống giữa cảnh trí bình lặng, cổ kính, sau những biến động kinh
hoàng, Lệ cũng đâm lây không khí trầm tĩnh của đôi vợ chồng già quý phái.
Nhưng đến đêm, tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga từ bên kia sông,
tiếng hò mái đẩy của đò nguồn về, tiếng nết lanh canh rộn rịp trên sông,
làm cho lòng dạ Lệ bồn chồn, buồn nhớ mênh mông. Tâm hồn lãng mạn,
bản chất phóng túng thích hoạt động của Lệ trái ngược hẳn với không cảnh
nhàn nhã lặng lờ thâm nghiêm nơi đây làm Lệ có cảm tưởng là mình như
kẻ bị đi đày, bị giam lỏng, trong khi nhựa sống đang dào dạt trong người.
Có khi suốt ngày, Lệ không hề mở miệng nói một câu, không hề tiếp xúc
với một ai từ hôm nàng đến, trừ ra hai bữa ăn, chuyện trò qua loa với ông
bà Hầu.

Những tin tức rời rạc và thời cuộc từ kinh thành, thỉnh thoảng nghe ông
Hầu kể lại, không giúp Lệ biết được rõ tình thế bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.