ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 182

Trước sự tiếc rẻ của vợ, ông Trần ậm ừ đáp:

- Có lẽ.

Tham vọng làm chính khách phu nhân của bà Trạng lây sang con gái, từ độ
bà Trạng đóng vai bà ngoại trưởng ở Huế và trong lúc tản cư này càng ám
ảnh tâm trí háo hức của người đàn bà đang bị ép uổng sống những ngày
thiếu xa hoa, tiếp tân, tiệc tùng. Giữa cảnh quê mùa ở ấp Thái Hà, mỗi buổi
sáng, ngồi trước chiếc gương tạm kê làm bàn trang điểm, bà Trạng cùng Lệ
đánh phấn, kẻ lông mày, không ngớt than phiền cho nếp sống tản cư mà cả
hai mẹ con đều xem như bị đày ải:

- Bao giờ mới về Hà Nội được?

Câu hỏi này đã thành một điệp khúc không một ngày nào bà Trạng không
nhắc nhở với chồng. Ông Trạng cũng như Nhu đều cưng chiều vợ đến mức
độ ngoan ngoãn, thụ động trước những mong muốn của hai mẹ con bỗng
đâm ra khó tính, khó nết từ ngày bó chân quanh quẩn ở góc trại ngoại ô Hà
Nội.

Cuộc sống xa hoa ở thành phố như một thiên đàng đã mất đối với bà Trạng;
bà luôn mồm kêu chán ngấy cảnh "ao tù nước đọng" nhà quê. Lệ thì than
tiếc những chiều lượn phố, đi dạo quanh bờ hồ thanh lịch.

Một u già và hai chị ở theo bà Trạng từ Hà Nội, suốt ngày không ngừng tay
phục dịch hai mẹ con tắm rửa, chải chuốt, ăn uống.

Ông Trạng và Nhu không khỏi sốt ruột trước bà vợ đua đòi ăn diện trái
ngược với cảnh ly loạn tơi bời, khói lửa tàn phá chung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.