ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 280

thuộc loại tếu của Hà Nội đã tham gia kháng chiến, hiện đang ở trong Bộ
tham mưu trung đoàn 57. Thành phần tiểu tư sản và trí thức của anh,
Nguyễn Hiền, đã làm cho người uỷ viên chính trị phê bình luôn, song đầu
óc thông minh của người trai Hà Nội cần thiết cho công tác quân sự của
đơn vị, nên Hiền vẫn được trọng dụng, và được phần đông anh em đồng đội
chỉ biết "đánh Tây" thích thú.

Tiếng "Điện Biên Phủ kia rồi!" vừa thoát ra cửa miệng Hiền, như một
luồng điện chuyền vào cả trung đoàn xô đẩy mấy "voi" và "trâu (tiếng lóng
gọi đại bác lớn và nhỏ) lên dốc núi.

Mệt nhoài, thèm ngủ luôn mấy ngày đêm liền, thèm một thẻ đường đen hay
kẹo chê lam, thèm đủ tất cả, muốn lăn nằm ngay cho bõ bao nhiêu ngày
đêm lặn lội khó nhọc băng rừng trèo núi, nhưng Hiền chỉ muốn thức. Anh
lấy cuốn sổ tay ở túi áo trên ra ghi: "4-2-1954 đến Điện Biên Phủ".

Hiền lặng yên ngắm thung lũng dưới ánh trăng lưỡi liềm, với những pháo
đài kiên cố dưới đó có 12 tiểu đoàn tinh nhuệ của Pháp đang chờ đợi. Anh
chú ý nhất đến ánh đèn quá sáng trên sân bay mà bao nhiêu năm nay anh
chỉ thấy ngọn đèn dầu lạc hay bó đuốc trong đêm tối. Bên cạnh ánh sáng
hơn cả ban ngày của phi trường Điện Biên Phủ, ngọn đèn nhỏ của Hiền làm
bằng chiếc hộp đồng cũ đựng kẹo ho Valda với một ít bông gòn tẩm dầu hôi
cùng chiếc van xe đạp làm ngọn bấc để thỉnh thoảng trong đêm hành quân
dừng bước, thắp lên để viết nhật ký. Hiền thấy chẳng khác nào con đom
đóm với mặt trăng, và không khỏi bật cười khi có ý nghĩ so sánh đó.

Biết bao gian khổ, ngày đi đêm nghỉ hay ngủ ngày đêm đi, từng chặng từ
ba chục đến năm chục cây số, Hiền đã băng rừng, leo núi, lội suối trèo non,
đi về phía Điện Biên Phủ. Đi từ hừng đông đến mặt trời lặn, hay từ chập tối
đến sáng sớm để tránh máy bay. Hiền tự ví mình như một con kiến trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.