ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 16

Rõ ràng Cảnh sát trưởng định bắt nọn tôi ở những điểm vụn vặt...

Không còn cách nào khác, đành phải cố nhớ lại từng chi tiết và kể cho
Scanlon.

- Tôi trông thấy lúc ra về... Còn trước đó thì tôi đang ngồi ở điểm

đón, nghe thấy tiếng máy, có ánh đèn pha lấp loáng sau hàng cây. Nhưng xe
ai thì làm sao tôi biết được ! Còn lúc ra về - khoảng gần 10 giờ sáng - tôi
trông thấy chiếc Porcher của Roberts trên đường.

- Có nghĩa là những chiếc xe khác ông không trông thấy ?
- Không !
- Có thể có xe nhưng ông không thấy chăng ?
- Không thể như vậy được ! Trừ những trường hợp có ai dám vào đó

mà không bật đèn pha. Cũng khó lắm. Đường sá ở đó toàn đá là đá, rất
nhiều ổ gà ổ trâu các cỡ, cả những gốc cây nữa. Tuy vậy cũng không loại
trừ khả năng có xe vào đó khi nắng đã lên.

- Nhưng ông nghe thấy những tiếng súng khi trời còn tối kia mà. Vào

đó không có đèn pha là không thể được, đúng không ?

- Vâng.
- Lều của ông gần đường nhất, tại sao Roberts không vào thẳng đó ?
- Có gì lạ đâu ! Anh ta nhìn thấy xe của tôi và hiểu ngay rằng chỗ đó

đã có người... Điểm đón ấy là ngon nhất mà ! Người nào đến đầm lầy trước
tiên thế nào cũng chiếm lều đó.

- Còn cánh cổng nhỏ trên đường mòn dẫn tới các lều lúc ông đến có

khóa không ?

- Có. - Càng ngày tôi càng ngạc nhiên về sự tỉ mỉ của viên thanh tra -

Và khi tôi rời khỏi đó nó cũng khóa.

Ông ta nghi hoặc lắc đầu:
- Mà nói cho cùng Roberts có thể đã không khóa cổng. Và kẻ đã giết

ông ta dễ dàng bám gót ông ấy cho đến tận chỗ để xe. Trên đường về hắn có
thể bóp khóa lại mà không cần chìa. Cũng có thể hung thủ đã đi bộ suốt
chặng đường, năm cây số chẳng phải nhiều nhặn gì.

- Chẳng lẽ ông thực sự nghĩ rằng có ai đó đến đây với ý định giết anh

ta.

Scanlon nhếch mép mỉa mai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.