ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 42

CHƯƠNG NĂM

Barbara cứ xin lỗi mãi:
- Tôi thật đúng là con ngốc, ai lại đi gọi điện thoại cho cảnh sát thế

chứ ! Nhưng gọi mãi ông không trả lời. Mà sau cái chuyện kinh khủng kia
của Roberts...

- Không sao đâu, cô chớ băn khoăn.
Cái đờ đẫn sinh ra sau tất cả những việc vừa rồi dần dần qua đi, đầu

óc đã thấy bình tĩnh trở lại.

- Có lẽ tôi vừa ngủ thiếp đi. Có chuyện gì vậy ?
- Ồ, có thể chuyện này chẳng đáng một đồng xu mẻ, nhưng vì ông

yêu cầu nếu như tôi nhớ được Roberts còn đi lại với ai nữa thì phải cho ông
biết...

- Vậy cô nhớ ra rồi chứ ?
- Không, chưa đâu. Nhưng tôi nghĩ rằng ông nên hỏi Erny Sewell.

Anh ta làm cho Roberts ngay từ khi mới mở cửa hàng và chắc là anh ta biết
về Roberts rõ hơn bất kỳ ai trong thành phố. Hơn nữa chắc chắn Roberts
thích kể về các chiến tích của mình, cho đàn ông hơn là cho những người
đàn bà mới quen sơ sơ...

Khỉ thật ! Đáng lẽ ra tôi phải nhớ ngay Sewell mới phải.
- Cám ơn cô đã nhắc. À mà cô có thể cho tôi biết thêm một điều này

được không ? Khi France gọi điện thoại về chiều hôm qua, cô ta gọi từ đâu
? Cô có nhớ điện thoại viên nói rõ là gọi từ New Orleans hay chỉ nói chung
chung là điện thoại liên thành phố ?

Hầu hết những người quen của tôi trong các trường hợp này thể nào

cũng hỏi lại... "Thế có chuyện gì vậy ?". Nhưng Barbara Ryan không thuộc
hạng người ấy. Cô đã làm việc ở chỗ tôi hơn một năm nay nhưng mãi đến
bây giờ tôi mới thực sự biết rõ giá trị của cô.

- Tôi không dám nói chắc - Cô thư ký đáp - Tôi chỉ biết một điều là

điện thoại gọi từ trạm tự động.

- Sao kia ? Cô có chắc chắn như vậy không ?
- Vâng. Đường dây đang rỗi và tôi nghe rất rõ cô điện thoại viên nhắc

France phải bỏ mấy xu vào máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.